Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các anh muốn tôi chọn ca sĩ chân chính cũng không thành vấn đề. Ca sĩ hạng ba? Các anh có đồng ý không?” Đám người Trương Văn Long ở một bên vì thế cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, Trương Văn Long hít sâu một hơi nói: “Nhưng làm như vậy cũng không thể được. “Đến lúc đó chúng ta phải phát sóng trực tiếp ở trên mạng, loại hiệu quả này không phải là sẽ hỏng bét sao?”

Liễu Hồng Ngọc ở bên cạnh nói thêm: “Anh Trương nói cũng không sai, cái giọng hát loại này cho dù là chọn một người chuyên sửa giọng thật giỏi, cũng sửa không ra cái gì."

Trên thực tế đám người Trương Văn Long không phải là không vừa lòng Lý Diệu Hương, đối với các minh tinh khác của Tinh Tú cũng giống nhau.

Cả đám đều cùng một loại, không một người nào là thực sự có giọng hát.

Hơn nữa không chỉ là không có giọng hát, kĩ năng trên sân khấu cũng vô cùng kém, tính nết cũng rất kém. Tổng cộng có ba sân khấu, gần như trên sân khấu nào cũng xảy ra chuyện Lý Diệu Hương.

Cũng chính bởi vì như vậy, trực tiếp dẫn tới kế hoạch tập luyện ban đầu là ba giờ kéo dài tới gần năm giờ .

Cứ tiếp tục như vậy sợ là ba ngày tập luyện tiếp theo sẽ vô cùng khó khăn, chắc chắn thời gian sẽ không đủ.

Cứ như vậy cho tới ngày phát sóng trực tiếp, con mẹ nó còn biểu diễn như thế nào?

Huỳnh Phong ở một bên vội vàng nói: “Mọi người không cần sốt ruột, loại tình huống này cũng không khó ứng phó. Đến lúc đó nếu bọn họ thật sự không tốt, cùng lắm thì hát nhép là được. “Hát nhép?”

Đám người Trương Văn Long đều dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn Huỳnh Phong: “Buổi biểu diễn này có thành công kiểm được vài tỉ hay không thì cần phải làm cuộc biểu diễn thật hoàn mĩ, tăng hết tần suất quảng cáo để tạo hiệu ứng. “Kết quả là sẽ thành hát nhép sao? Cái này làm cho trong lòng mọi người đều sẽ không thoải mái. “Hát nhép, nhỡ đâu bị mọi người phát hiện ra thì làm sao?” Bên cạnh Liễu Hồng Ngọc cau mày hỏi.

Huỳnh Phong thổn thức nói: “Việc này các anh cứ yên tâm đi, bản lĩnh bọn người kia thật sự không có, nhưng giở trò lừa gạt chắc chắn là chuyên gia. "Hát nhép chính là bắt buộc bọn họ phải chuyện nghiệp, sẽ không xảy ra vấn đề. Cho dù đến lúc đó trên mạng có người nghi ngờ cũng không sao cả. Tiết mục cuối năm trên truyền hình còn có người nghi ngờ hát nhép cơ mà, không có vấn đề gì. “Được rồi.



Thật đúng là không cùng nghề nên không hiểu biết, đám người Trương Văn Long nghe lí luận của Huỳnh Phong xong cảm giác giới giải trí hiện tại như nước rất đục vậy.

May mắn bọn họ chỉ tiếp xúc một chút với giới giải trí, nếu không bọn họ sợ là sẽ bị tổn thọ mất mấy năm chứ chẳng chơi.

Đám người Trương Văn Long không hiểu cũng sẽ không mạo muội tham gia vào, việc này đương nhiên sẽ do người chuyên nghiệp Huỳnh Phong xử lý.

Cho dù là hát nhép hay hát thật, bọn họ đều không sao cả, chỉ cần cuối cùng nhìn thấy hiệu quả tốt nhất, làm cho buổi biểu diễn này thật hoàn mỹ là được.

Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.

Lúc này đối với nơi diễn tập cho dù là Trương Văn Long hay Hà Thái Trung, hoặc là Liễu Hồng Ngọc đều đã hoàn toàn mất hứng thú.

Bọn họ chuẩn bị rời đi tránh cho trong lòng cảm thấy tức giận.

Nhưng trong lúc vài lãnh đạo mất hứng đi về, lúc chuẩn bị rời đi, trong sân vận động đột nhiên truyền đến tiếng hát vô cùng kỳ ảo.

Tiếng ca ấy uyển chuyển du dương, giống như âm thanh của tự nhiên vậy.

Trong lúc nhất thời, đám người Trương Văn Long và Hà Thái Trung đều ngây ngẩn vả người, bọn họ đều quay đầu nhìn xung quanh khắp nơi, bên trong giọng điệu tràn đầy khiếp sợ cùng với không thể tưởng tượng nổi.

"Đây là ai đang ca hát?"
Đám người Trương Văn Long thực sự ngạc nhiên trước tiếng hát du dương đó.

Loại cảm giác này giống như đang ăn thức ăn khó nuốt lâu ngày, đột nhiên lại được ăn một bữa sơn hào hải vị vậy. "Là ai, người nào đang hát vậy?"

Đám người Trương Văn Long không nhịn được lại hỏi lại lần thứ hai, còn Hà Thái Trung lại kích động nói: "Giọng hát vô cùng hay, hệt như giọng hát của những ngôi sao lớn trước kia.

Trong lúc nhất thời, nhiều người trong toàn bộ sân vận động cũng đã đi tìm, tìm kiếm nguồn gốc của nơi phát ra tiếng hát.

Đồng thời, bên này Lý Diệu Hương đang đứng trên sân khấu tập luyện duyệt chương trình.

Lý Diệu Hương vừa mới hát bài mà cô ta sẽ biểu diễn chính thức hát được nửa bài, mặc dù hát không hay lắm, nhưng trạng thái của cô ta rất tự tin, hoàn toàn thả lỏng.

Cô ta khá hài lòng đối với buổi tập lần này của mình, cô ta nghĩ rằng sau khi tập xong lần này, cô ta có thể kết thúc công việc trong hôm nay rồi. Tuy nhiên, đúng lúc này, tiết tấu của cô ta lại bất ngờ bị ngắt quãng bởi giọng hát phía xa vang tới.

Âm thanh vô cùng dễ nghe, đến thính giác của Lý Diệu Hương cũng bị âm thanh này trực tiếp tẩy não, lời cô ta muốn hát là gì, cô ta trong nháy mắt đã quên mất.

Lý Diệu Hương không nhớ gì, cô ta đứng sửng sốt như thể tại đó vài giây, trong lúc nhất thời cô ta không có phản ứng gì.

Cho đến bây giờ, Lý Diệu Hương vẫn rất tự tin vào giọng hát của mình, cơ bản là không cách nào nhận ra được thiếu sót và khuyết điểm của mình là gì. Nhưng mà lúc này cô ta chợt nhận ra rằng, giọng hát của mình so với giọng ca của người khác là khó nghe không thể tả nổi.

Lý Diệu Hương dừng lại, buổi diễn tập này lại kết thúc trong thất bại, đồng thời, tất cả vũ công và ban nhạc phía sau cô ta tất cả cũng đều dừng lại.



Trong lúc nhất thời, mọi người đều nương theo ánh nhìn mà nhìn sang sân khấu phía bên kia. "Là ai đang hát? Thanh âm này, không phải là giọng của ca sĩ Tinh Tủ của chúng ta"

Lý Diệu Hương trực tiếp từ trên sân khấu đi xuống, sau đó tiến đến bên cạnh một trợ lý của mình ở bên này: "Cái sân khấu bên kia, không phải là Chiến đang đứng trên đó tập luyện sao? Tại sao lại vang lên thanh âm của phụ nữ?"

Trợ lý vội vàng hỏi qua bộ đàm và nhanh chóng nhận được câu trả lời. "Cô Diệu Hương, cậu chủ Chiến quả thật mới vừa rồi có mặt diễn tập trên sân khấu đó, nhưng cậu ấy cảm thấy rất mệt, nên định lui vào hậu trường nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi sẽ trở lại sân khấu sau" "Vì vậy, người chịu trách nhiệm chính bên ban tổ chức liền tạm thời nhường sân khấu cho ca sĩ khác."

Chân mày Lý Diệu Hương trong nháy mắt liền nhíu lại: "Đại nhạc hội của Đại Hưng Thịnh lần này không phải chỉ có ca sĩ của Tỉnh Tủ chúng ta sao? Làm sao lại còn có nghệ sĩ của các công ty khác tham gia?"

Trợ lý lắc đầu khó hiểu: "Chuyện này tôi không biết rõ lắm, có thể là do người chịu trách nhiệm chính bên ban tổ chức bên đó sắp xếp." "Hừ."

Sắc mặt Lý Diệu Hương trở nên có chút khó coi, sau đó cô ta hướng về phía sau sân khấu bước đi, tìm được Dương Tinh Thần.

Lúc này không chỉ có Dương Tinh Thần ở phía sau sân khẩu, còn có vài ngôi sao của Tinh Tú cũng có mặt ở đây, lúc này bọn họ đều nghe thấy tiếng hát vang lên trên sân khấu đằng kia, họ đều đang bàn luận. "Anh Dương, chuyện gì đang xảy ra vậy?" "Buổi biểu diễn lần này rõ ràng chỉ có các nghệ sĩ của Tinh Tú chúng ta tham gia, vậy tại sao các nghệ sĩ khác lại xuất hiện?"

Lý Diệu Hương bước tới liền nói với Dương Tinh Thần bằng giọng điệu chất vấn, không cho Dương Tinh Thần chút mặt mũi nào.

Dương Tinh Thần trả lời: "Diệu Hương, loại chuyện này vốn dĩ rất bình thường, trước kia chúng ta không gặp loại chuyện này trong các buổi biểu diễn thương mại, chuyện này là do người chịu trách nhiệm bên ban tổ chức bên kia sắp xếp, bọn họ chỉ là muốn nhân cơ hội này để nâng các nghệ sĩ của họ lên thôi."

Dương Tinh Thần nói điều này không sai, loại chuyện này là quá bình thường trong làng giải trí.
Ví dụ như trong một số bộ phim được đầu tư lớn thì có rất nhiều vai phụ được đưa vào bằng cửa sau, mục đích chính là lợi dụng sự nổi tiếng của các nghệ sĩ khác, để tăng độ nổi tiếng cho mình.

Loại chuyện này, cũng không tính là chuyện gì lớn, nhưng trong lòng Lý Diệu Hương lại cảm thấy có chút không thoải mái.

Nguyên nhân chủ yếu không phải là bởi vì có nghệ sĩ trẻ muốn lợi dụng danh tiếng và số người hâm mộ của cô ta, mà là việc ca hát khiến cô ta cảm thấy bị đe dọa.

Đúng lúc này, Lý Chiến từ bên kia đi tới, trong giọng nói xen lẫn một tia tức giận. "Anh Dương, những nghệ sĩ của công ty giải trí khác muốn tới để lợi dụng sức hút của em để tăng danh tiếng thì em không có ý kiến, nhưng Phùng Tuyết của Minh Hạ thì tuyệt đối không được."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Chiến, lúc này sắc mặt Lý Chiến đã xanh mét. Dương Tinh Thần vội vàng nói: “Chiến, cậu đừng làm lớn chuyện. Ngày hôm qua chúng ta đã tìm người đứng ra tổ chức đòi thêm hơn sáu mươi tỷ, nếu bọn họ muốn nâng đỡ người mới thì sẽ để bọn họ nâng đỡ, dù sao đối với chúng ta cũng không có tổn thất gì quá lớn. "Chuyện này tuyệt đối không được.

Lý Chiến lắc đầu một cách dứt khoát: "Lần trước ở Đảo Hồng Á, chính là cũng vì cái cô Phùng Tuyết kia mới khiến chúng ta và Trần Hùng phát sinh xung đột." "Tôi đang định tìm người xử lý cô nghệ sĩ nhỏ kia, làm sao có thể để cho cô ta thành công lợi dụng danh tiếng chúng ta?" "Cái gì?"

Nói đến chỗ nãy, sắc mặt của Dương Tinh Thần và Lý Diệu Hương đều ngơ ra, trong lòng cũng tràn ngập nỗi khiếp sợ.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút thì chuyện này cũng bình thường thôi. Trần Hùng là ông trùm đứng sau màn kịch này, lần trước ở Đảo Hồng Á là Phùng Tuyết đi cùng Trần Hùng, lần này Trần Hùng sẽ tận dụng sự nổi tiếng của buổi biễn diễn của Đại Hưng Thịnh để nâng đỡ Phùng Tuyết thì không có gì sai cả. "Anh Dương, chuyện phát sinh ngày hôm qua chúng ta đã nhịn, nhưng lần này, tôi không thể chịu đựng được nữa.

Sắc mặt Lý Diệu Hương cũng u ám hơn không chỉ bởi vì nguyên nhân thân phận của Phùng Tuyết, mà cũng bởi vì giọng ca của Phùng Tuyết thật sự khiến cô ta có cảm giác tự cảm thấy xấu hổ.

Nếu như lúc đó, sân khấu biểu diễn được truyền hình trực tiếp, thật sự so sánh cô ta với Phùng Tuyết mà cô ta không bằng thì phải làm thế nào?

Hơn nữa, một khi chủ đề trên mạng trở nên nóng hổi, vậy thì sẽ tạo thành một trào lưu không thể phai mờ được, thậm chí lỡ như có người mang cô ta ra so sánh với Phùng



Tuyết, điều đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của cô ta.

Cho dù là đến lúc đó Lý Diệu Hương lựa chọn hát nhép, cũng không nhất định có thể so sánh được với Phùng Tuyết.

Dương Tinh Thần dường như cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt ông ta đầy nghiêm túc, gật đầu một cái, nói: "Mấy cô cậu yên tâm, đừng lo lắng. Tôi sẽ đi tìm người đứng ra tổ chức bên kia nói chuyện một chút."

Vì vậy Dương Tinh Thần xoay người đi tìm đảm người Trương Văn Long, không sai biệt lắm thì hơn mười phút sau, Dương Tinh Thần vác vẻ mặt u ám trở về. “Anh Dương, thế nào rồi, người đứng ra tổ chức bên kia nói như thế nào, có phải là để cho cái cô Phùng Tuyết cút rồi không?” Đám người Lý Chiến bước lên hỏi đầu tiên

Nhưng Dương Tinh Thần trực tiếp văng lời thô tục nói: "Con mẹ nó, người bên ban tổ chức không chịu." "Nói cái gì mà Phùng Tuyết là do Trần Hùng đứng ra chỉ định, bất kể có như thế nào cũng không thể đuổi cô ta đi được."

Sắc mặt Lý Chiến, Lý Diệu Hương và đám người bên họ đều vô cùng khó coi: "Vậy có nghĩa là cái cô Phùng Tuyết đó nhất định sẽ lợi dụng sức hút của chúng ta?"

Dương Tinh Thần bất đắc dĩ nhún vai: "Diệu Hương, trước mắt thì chỉ đành lòng cam chịu thôi, chờ buổi biểu diễn này kết thúc, bằng thực lực và bối cảnh của Tinh Tú chúng ta để đối phó với cô ngôi sao nhỏ kia không phải là dễ như trở bàn tay sao?" "Cam chịu?"

Lý Diệu Hương cắn rằng: "Anh Dương, anh cũng biết tôi rồi, Lý Diệu Hương tôi làm gì phải chịu những chuyện uất ức như thế này bao giờ?" "Những người khác đang đè đầu cưỡi cổ chúng tôi. Tôi

con mẹ nó không thể cam chịu được."

Nói xong, Lý Diệu Hương liền tức giận đi thật mạnh và nhanh về hướng sân khấu đằng kia.
Lúc này trên sân khấu, Phùng Tuyết đã tổng duyệt xong một bài hát, cả quá trình diễn ra rất suôn sẻ, cho dù là giọng điệu hay là nhảy đều có hiệu quả rất tốt.

Lúc này, Phùng Tuyết lại lên sân khấu, chuẩn bị tổng duyệt bài thứ hai.

Buổi hòa nhạc lần này tổng cộng có ba tiếng, mà Phùng Tuyết tổng cộng có thể lên sân khấu hát hai bài, mặc dù so với nhóm người Lý Diệu Hương thì ít hơn rất nhiều, nhưng đối với Phùng Tuyết mà nói, đã là một cơ hội vô cùng tốt rồi.

Lúc này, Phùng Tuyết mặc một bộ trang phục của Ngọc Thanh, mà bài hát thứ hai cô ấy hát trên sân khấu chính là bài hát chủ đề mv của Ngọc Thanh, tên bài hát cũng là Ngọc Thanh.

Sắp xếp như vậy, không chỉ có thể khiến Phùng Tuyết lại tỏa sáng lần nữa, đồng thời cũng thúc đẩy danh tiếng của Ngọc Thanh.

Phùng Tuyết bắt đầu lên sân khấu hát, lần này hiệu ứng sân khấu tốt hơn không ít.

Toàn bộ sân khấu được bố trí theo bốn mùa, khung cảnh xung quanh cũng dựa theo diễn biến từ mùa thu đến xuân, đồng thời bài hát chủ đề này cũng hát ra ý cảnh như vậy.

Có thể nói từ cách dàn dựng sân khấu cho đến cách ăn mặc và giọng hát của Phùng Tuyết đều gần như hoàn hảo đến mức thiên nhiên và con người hòa lại làm một vậy.

Cộng thêm sự diễn giải của một số vũ công chuyên nghiệp phía sau, càng làm tăng hiệu ứng sân khấu lên rất nhiều.

Dưới đài, Lâm Ngọc Ngân và Trương Ánh nhìn Phùng Tuyết tổng duyệt trên sân khấu, trên mặt treo nụ cười vô cùng hài lòng. “Tuyết thật sự quá đẹp rồi.

Lâm Ngọc Ngân phát ra tiếng cảm thán: “Tôi thật sự cảm thấy Ngọc Thanh có thể mời Tuyết đến là người đại diện thương hiệu, thật sự đã đón được một bảo vật lớn mà."

Trương Ánh ở bên cạnh cười nói: “Cô Lâm quá khách sáo rồi, không có Ngọc Thanh, cũng không có Tuyết hôm nay.

Lâm Ngọc Ngân trả lời: “Chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau phát triển thôi.”

Trương Ánh gật đầu: "Tôi tin tập đoàn Ngọc Thanh của cô Lâm nhất định sẽ trở thành một tập đoàn hàng đầu trong nước, không, hàng đầu quốc tế.



Lâm Ngọc Ngân cười nói: “Cảm ơn lời tốt lành của cô. Tôi cũng tin dựa vào ngoại hình nổi bật và nền tảng vững chắc của Tuyết, nhất định có thể trở thành một ngôi sao tuyến một nóng bỏng tay trong nước, không đúng, là ngôi sao lớn quốc tế.”

Hai người đều không hẹn mà cùng nhau cười.

Tuy nhiên đúng lúc này, một nhóm người lại tức giận xông lên sân khấu.

Sau đó thì nhìn thấy hai chị em Lý Diệu Hương và Lý Chiến đi lên sân khấu.

Phùng Tuyết lúc này đã hoàn toàn tiến vào trạng thái im lặng trong thế giới nhỏ của mình, thậm chí khi có người đi lên sân khấu, cô ấy cũng hoàn toàn không phát hiện ra.

Khi Lý Diệu Hương tiến lại gần, giọng hát của Phùng Tuyết lại càng rõ ràng hơn, cảm giác nguy cơ trong lòng Lý Diệu Hương lại càng rõ ràng hơn.

Đồng thời, cô ta lại càng tức giận hơn.

Bốp.

Cô ta đột nhiên xuất hiện trước mặt Phùng Tuyết, tát một cái vào mặt Phùng Tuyết: “Đồ đê tiện, dựa vào mày mà cũng muốn cọ nhiệt với tao sao? Mày là cái gì chứ?” Nhất thời Phùng Tuyết không kịp phản ứng lại, cô ấy ngẩng ra nhìn Lý Diệu Hương ở trước mặt, ngẩn ra mấy giây.

Không chỉ có cô ấy ngẩn ra, Lâm Ngọc Ngân và Trương Ánh ở phía dưới cũng đều ngẩn ra.

Cả hiện trường đột nhiên trở lên yên tĩnh, cả bầu không khí đột nhiên cô đọng lại. “Cô... cô Lý...

Cuối cùng, Phùng Tuyết cũng phản ứng lại, nhìn Lý Diệu Hương đang đứng trước mạt, trên mặt Phùng Tuyết xẹt qua tia sợ hãi.

Bop.

Lý Diệu Hương lại tát một cái vào mặt Phùng Tuyết, cái tát này còn mạnh hơn cái tát vừa rồi. “Nhận ra rồi sao? Lập tức cút đi cho tạo, nếu không tao sẽ đánh gãy chân mày."
“Cô làm cái gì vậy?”

Sau khi phản ứng lại, Lâm Ngọc Ngân tức giận cô chưa từng thấy người nào kiêu ngạo ngông cuồng như vậy.

Nói xong, Lâm Ngọc Ngân cũng tức giận đi lên sân khẩu, sắc mặt Trương Ánh ở bên cạnh tái nhợt, chuyện cô ấy lo lắng nhất cuối cùng cũng đã phát sinh rồi. “Cô Lâm, cô đừng kích động”

Có lẽ là do Minh Hạ quá nhỏ bé trước Tinh Tú, cho nên Trương Ánh có một loại sợ hãi Tinh Tú theo bản năng.

Mặc dù Phùng Tuyết đã bị Lý Diệu Hương tát, nhưng cô ấy cũng không dám làm gì đối phương.

Bây giờ Lâm Ngọc Ngân đã sớm không còn là cô gái yếu ớt như xưa nữa, dưới sự hun đúc của Trần Hùng, cô đã trở lên mạnh mẽ hơn nhiều rồi.

Lâm Ngọc Ngân không quan tâm đến sự ngăn cản của Trương Ánh, bá đạo đi lên sân khấu. “Cô làm cái gì vậy? Sao lại đánh người?

Lâm Ngọc Ngân mắng Lý Diệu Hương một tiếng, sau đó đi về phía Phùng Tuyết, nhìn mặt Phùng Tuyết xuất hiện vết đỏ hình ngón tay, Lâm Ngọc Ngân đau lòng. “Tuyết, không sao chứ?”

Phùng Tuyết vội vàng lắc đầu, trong lòng cô ấy rất oan ức, thậm chí trong mắt đã xuất hiện nước mắt, nhưng cô ấy chỉ có thể lắc đầu nói không sao. “Tôi không sao đâu, Ngọc Ngân

Lâm Ngọc Ngân lại càng thêm tức giận, quay đầu nhìn Lý Diệu Hương: “Xin lỗi Tuyết đi.

Lý Diệu Hương ngẩn ra, Lý Chiến và những người khác đứng bên cạnh cũng ngẩn ra.

Bọn họ giống như nghe thấy một chuyên buồn cười nhất thiên hạ vậy.

Lý Diệu Hương nhướng mày, cao cao tại thượng nhìn Lâm Ngọc Ngân nói: “Cô là ai? Cô là cái gì chứ, vậy mà muốn tôi xin lỗi một ngôi sao nhỏ bé tuyến mười tám nào đó sao?” “Cô đánh người là không đúng rồi.

Lâm Ngọc Ngân còn muốn tranh giành lý lẽ.



Tuy nhiên không nói được, Lý Diệu Hương đã tát một cái đến.

Lâm Ngọc Ngân vô thức tránh đi, sau đó dùng tay bắt lấy cổ tay Lý Diệu Hương. “Cô còn dám phản kháng?"

Lý Diệu Hương vô cùng tức giận, trực tiếp đá chân về phía chân Lâm Ngọc Ngân.

Có điều cái đá này vẫn bị Lâm Ngọc Ngân tránh được.

Một ngôi sao tuyến hai tên là Tiết Cẩm Tú đứng bên cạnh thấy Lâm Ngọc Ngân hai lần tránh đòn tấn công của Lý Diệu Hương, khiến Lý Diệu Hương có chút tức giận, cô ta lập tức tiến lên trước.

Tiết Cẩm Tú này cũng không phải loại tốt đẹp gì, bình thường chính là dựa vào nịnh nọt mới có thể trở thành một ngôi sao tuyến hai của Tinh Tú bây giờ, phong cách hành sự cũng vô cùng đê tiện, bình thường ai có quyền có thế thì cô ta sẽ nịnh nọt.

Cô ta giống như vua nịnh nọt của giới giải trí vậy.

Tiết Cẩm Tú này tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nịnh nọt Lý Diệu Hương tốt như vậy, chỉ nghe thấy cô ta quát một tiếng: "Chị Diệu Hương đánh cô là vinh hạnh của cô, vậy mà cô còn dám trốn?"

Vừa nói xong, Tiết Cẩm Tú đã tiến lên trước một bước, bất ngờ đá chân về phía Lâm Ngọc Ngân.

Lúc này Tiết Cẩm Tú đi giày cao gót, loại có đầu nhọn, cộng thêm cô ta đánh người trước giờ chưa bao giờ biết nặng nhẹ, một cú đá này khiến Lâm Ngọc Ngân lập tức lùi về sau hai bước.

Cô cảm thấy bụng mình đau rát, cô ôm bụng, vẻ mặt đau khổ.

Phùng Tuyết ở bên cạnh bị dọa sợ, vội vàng đỡ Lâm Ngọc Ngân, nói: "Ngọc Ngân, cô không sao chứ?"

Lâm Ngọc Ngân cảm thấy đau đến nỗi không thể nói lên lời, mất một lúc mới có thể duỗi thẳng eo được, nhưng sắc mặt của cô vẫn có chút tái nhợt, trên đầu chảy đầy mồ hôi.

Mà lúc này, nhóm người Trương Văn Long đã chạy lên sân khấu.
Khi bọn họ nhìn thấy Tiết Cẩm Tú ở bên cạnh Lý Diệu Hương vậy mà lại đá Lâm Ngọc Ngân một cái, lúc đó nhóm người Trương Văn Long bị dọa sợ rồi.

Chuyện này còn được sao?

Đây chính là vợ của anh Hùng đấy, cho dù ngôi sao của Tinh Tú có bá đạo thế nào, bọn họ vì buổi hòa nhạc của Đại Hưng Thịnh cũng có thể tạm thời nhịn được.

Nhưng lúc này bên kia vậy mà lại to gan dám ra tay với vợ của anh Hùng, đây không phải là chán sống rồi sao? “Cô làm cái gì vậy?”

Trương Văn Long vô cùng tức giận, xông lên sân khấu tát một cái vào mặt Tiết Cẩm Tú.

Nhóm người Hà Thái Trung và Liễu Hồng Ngọc vô cùng lo sợ chạy đến phía Lâm Ngọc Ngân, lo lắng hỏi: “Cô Lâm, cô không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?”

Lâm Ngọc Ngân lắc đầu: “Tôi không sao, không cần lo lång."

Một đạp này đổi lại là một cô chủ yếu đuối, e rằng đã kêu gào đòi đến bệnh viện kiểm tra rồi,

Có điều Lâm Ngọc Ngân không phải là loại yếu ớt đấy, sáu năm trước, cô còn chịu ít hành hạ và đau khổ sao?

Phía bên kia, Trương Văn Long tát Tiết Cẩm Tú một cái, khiến Lý Diệu Hương tức giận. “Ông chủ Đường, ông có ý gì vậy, tại sao lại vì một ngôi sao tuyến mười tám và một người phụ nữ không biết là con chó con mèo nào mà lại dám đánh người của tôi?”

Trong mắt Lý Diệu Hương, Phùng Tuyết chỉ là một ngôi sao tuyến mười tám, mà Lâm Ngọc Ngân thì cô ta hoàn toàn không quen biết.

Cái gọi là đánh chó phải nhìn chủ, Trương Văn Long anh lại bởi vì hai người đê tiện bỉ ổi này mà dám động tay với người của Lý Diệu Hương tôi, có phải là có chút không nể mặt Lý Diệu Hương tôi rồi không?

Trương Văn Long chỉ cảm thấy phổi sắp nổ tung, Lý Diệu Hương này thật sự quá không biết gì rồi, cô ta vậy mà dám xem Lâm Ngọc Ngân là con chó con mèo, là thật sự không biết chữ chết viết thế nào sao?

Tiết Cẩm Tú ở bên cạnh cũng ôm mặt, tức giận nói: “Chị Diệu Hương, chị nhất định phải làm chủ cho em. “Em chẳng qua chỉ đạp nhẹ cô gái kia một cái mà ông chủ Đường lại đánh em đến răng suýt nữa rơi ra, mặt em bị thương rồi, e rằng buổi hòa nhạc này không thể tham gia được rồi.” “Cô đây là đang uy hiếp tôi sao?”



Trương Văn Long âm u nhìn Tiết Cẩm Tú, giọng nói cũng trở lên lạnh như băng. “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc này, nhóm người Dương Tinh Thần cũng chạy đến, sau khi từ trong miệng của Tiết Cẩm Tú biết được tình hình, sắc mặt Dương Tinh Thần cũng thay đổi. “Ông chủ Đường, ông không cố kỵ gì ra tay đánh nghệ

sĩ của Tình Tú tôi như vậy, có chút quá đáng đúng không?"

Tôi hỏi trước một câu, vừa rồi cô ta đá ai?”

Trương Văn Long trả lời: "Ông Dương, tôi nói thật cho ông biết chuyện này gây quả lớn rồi”

Quả lớn rồi?”

Dương Tinh Thần khinh thường nói: “Không phải chỉ là một nhân viên công tác ở hiện trường thôi sao? Tiết Cẩm Tủ để cô ta một cái thì sao chứ? Cho dù có đánh cô ta tàn phể đánh chết cô ta, Tinh Tú cũng có thể gánh vác được.”

“Còn có ông chủ Đường, lúc trước ông đã nói với tôi muốn quảng bá một nghệ sĩ nhỏ của Minh Hạ, như thế khiến chúng tôi rất không vui”

Hai bên nhất thời giương cung bạt kiếm, mà trong lòng Trương Văn Long lại có chút mâu thuẫn.

Một bên vì để buổi hòa nhạc thuận lợi tiến hành, Trương Văn Long không muốn dễ dàng xảy ra mâu thuẫn với Tinh Tú, bởi vì bây giờ bọn họ vẫn còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của Tinh Tú.

Nhưng, nếu như vừa rồi Lý Diệu Hương chỉ tát Phùng Tuyết hai cái thì cũng thôi đi, chuyện này còn có thể giải quyết được.

Nhưng đồ chó gọi là Tiết Cẩm Tú vậy mà lại vô pháp vô thiên đá chị dâu, chuyện này Trương Văn Long dám không đứng ra sao?

Khi Trương Văn Long đang cảm thấy khó xử, không biết nên xử lý chuyện này thế nào, giọng nói lạnh như băng của Trần Hùng đột nhiên vang lên phía sau bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK