Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ư ư ư!”



Triệu Hiền Quyên bị bịt chặt miệng, không ngừng phát ra tiếng kêu ư ư, trong lòng cô ấy giống như bị kim châm, nước mắt đã sớm ướt đẫm cả khuôn mặt cô ấy.



Cô ái mộ Trần Hùng, thích Trần Hùng, cũng từng tưởng tượng được cùng với Trần Hùng ở bên nhau.



Nhưng Trần Hùng đã sớm lập gia đình, hai người họ sẽ không bao giờ có thể đến với nhau nữa.



Vì vậy, cho dù quan hệ của bọn họ có tốt đến thế nào, chung quy lại vẫn chỉ là bạn bè, mà bây giờ, Trần Hùng vì một người bạn như cô ấy, lại cam tâm tình nguyện tự trói hai tay, mặc cho người khác bắt nạt.



Lúc này Triệu Hiền Quyên đã sụp đổ rồi!



Trần Kỳ Lâm cũng sụp đổ rồi, nhưng đó là bởi vì anh ta hưng phấn.



Thấy Trần Hùng bị đám thuộc hạ của mình chà đạp, trong lòng Trần Kỳ Lâm thật sự là vô cùng sảng khoái.



Dù sao bọn họ vẫn là anh em cùng cha khác mẹ, thực sự không rõ vì sao Trần Kỳ Lâm lại thù hận Trần Hùng nhiều như vậy, nhìn dáng vẻ Trần Hùng bị đánh, anh ta thậm chí hưng phấn đến mức toàn thân đều run rẩy.



“Trần Hùng, mày cuối cùng vẫn phải thua tao, ha ha ha!”



"Mày cho rằng lần này mày trở về phương Bắc là trở về như một vị vua sao, ha ha ha, phương Bắc, ông đây đã tính toán cả rồi, ông đây mới là vua của nơi này."



“Mày chết đi, mày chết đi cho tao.”



“Ha ha ha, ra sức đi, chúng mày đều ra sức đánh chết nó cho tao.”



“À không, không được đánh chết, đánh nó tàn phế là được.”



Trần Kỳ Lâm có chút không khống chế được mình, anh ta nhét cây cọ trong tay mình vào trong tay một thủ hạ bên cạnh, rồi tự mình lao lên.



Lúc này Trần Hùng cả người đầy máu, ngồi xổm trên mặt đất, những cao thủ xung quanh vẫn không ngừng công kích anh một cách mãnh liệt.



Từ khi bọn họ ra tay cho đến bây giờ, đã gần hai ba phút rồi, đổi lại nếu là người khác, sợ là đã sớm bị bọn họ vây đánh bại rồi, nhưng lúc này cho dù Trần Hùng mặt đầy máu tươi, cả người toàn vết thương, nhưng vẫn không ngã xuống.



“Cái thằng này là quái vật sao?”



Có cao thủ thấy đánh lâu như vậy cũng không thể khiến Trần Hùng ngã xuống, bọn họ cũng có chút nản trí.



Lúc này có người theo bản năng nhặt lên một con dao trên mặt đất, đâm về phía Trần Hùng.



Xoẹt!



Trần Kỳ Lâm đi lên, một cước đá bay đao trong tay cao thủ này, ngay sau đó lại một cước đá cả người anh ta bay ra ngoài.



“Chủ nhân, tôi!”



"Mẹ nó vừa rồi đã nói là không cho mày dùng vũ khí, chém chết nó rồi thì làm sao bây giờ, mày đền lại tao được không?"



Trần Kỳ Lâm xông lên chính là đánh cho tên này một trận, đánh cho tên này gào thét ầm ĩ.



Sau đó anh ta quay người về phía trước mặt Trần Hùng, Trần Hùng liền nửa quỳ trên mặt đất, hai tay bị Hắc Bạch Vô Thường giữ lại.



Trần Kỳ Lâm nắm lấy tóc anh, sau đó lôi lên.



"Trần Hùng, anh trai tốt của tao, vừa rồi tên kia thiếu chút nữa một đao đâm chết mày, bị tao ngăn cản, mày chuyện này có được coi là tao đã cứu mạng mày không?"



"Bây giờ mày nên cảm ơn tao thế nào đây?" Mày nợ tao một mạng, cho nên từ giờ trở đi, mày phải làm con chó của tao, thế nào hả?”



“Mày nói đi chứ!”



Trần Kỳ Lâm đột nhiên không khống chế được cảm xúc, liên tục tát bảy tám cái vào mặt Trần Hùng: "Không phải mày đánh giỏi lắm hay sao, Nhậm Thiên Thanh mày cũng giết rồi, đến đây, đứng dậy đánh với tao nào."



"Ha ha, nhưng tao không cho mày cơ hội đâu, cô bạn gái nhỏ của mày đang ở trong tay tao."



“Mày đâu dám đánh trả, ha ha ha ha.”



Bạp bạp bạp!



Lại có rất nhiều cái tát vào mặt Trần Hùng: "Trần Hùng, mười năm trước mày bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, thì không nên trở về, hà cớ gì chứ."



“Mày nói có đúng không, có đúng không hả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK