“Thế nên hương vị đương nhiên là thay đổi rồi.”
“À!”
Bôn Lôi trả lời một tiếng, giọng nói nghe chừng có vẻ hơi chùng xuống.
Điều Trần Hùng nói không hề sai, thời gian không dừng lại, có rất nhiều chuyện đã thay đổi. Kể cả là một chén trà để lâu thì hương vị của nó cũng đã thay đổi.
Trần Hùng bỏ tách trà trong tay xuống, anh nhìn thẳng về phía Bôn Lôi và nói luôn vào chuyện chính: “Vì sao ông lại đem thành quả ở nhà họ Kiều đưa cho tôi? Chẳng lẽ không phải bà già đó phái ông xuống đây để lấy tủy của tôi về cứu Trần Kỳ Lâm sao?”
“Sao cậu lại nói vậy, Trần Kỳ Lâm là em trai cùng cha khác mẹ với cậu, Trần Hùng, chẳng lẽ cậu lại thấy chết mà không cứu sao?”
Trần Hùng cười một tiếng rồi trả lời: “Bôi Lôi, tôi nghĩ ông còn rõ hơn tôi vì sao Kiều Tiết Dũng lại thành ra như vậy.”
“Nói ra, số phận của tôi và cậu ta giống nhau đến ngạc nhiên chỉ có điều là tôi may hơn cậu ta một chút thôi.”
“Ông cũng nên biết rõ, sự thù hận của tôi với nhà họ Trần không thua kém gì Kiều Tiết Dũng hận nhà họ Kiều đâu. Nỗi nhục nhã và dày vò tôi đã phải chịu ở nhà họ Trần cũng không kém gì những nhục nhã và dày vò mà Kiều Tiết Dũng đã phải chịu đựng khi ở nhà họ Kiều.”
“Nể tình tôi đã từng gọi ông là chú Bôn Lôi, tôi không so đo tính toán với ông nhưng tôi không mong sẽ nghe được câu tiếp theo, nếu không bây giờ tôi sẽ đứng lên đi về ngay.
“Ha ha.”
Bôn Lôi cười nhạt rồi đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm: “Không hỏi thì thôi, dù sao tôi cũng không có hứng thú với những chuyện đó.”
Trần Hùng nói: “Vậy bây giờ mời ông trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi, vì sao ông lại đem những thành quả vốn dĩ thuộc nhà họ Trần đưa cho tôi?”
“Bởi vì tôi sợ chết, tôi giải thích vậy cậu hài lòng chưa?”
Bôn Lôi nheo mắt nhìn Trần Hùng rồi lại nhấp một ngụm trà: “Không phải lúc đầu cậu đã cảnh cáo bà chủ, nếu bà ấy muốn đối phó với cậu thì cứ cho người tới.”
“Nhưng tới người nào cậu sẽ giết người đó sao?”
“Bôn Lôi tôi cũng lớn tuổi, cũng có gia đình rồi, bà chủ bảo tôi tới đây đối phó với cậu không phải là đang đẩy tôi vào hố lửa sao?”
“Mặc dù tôi không hiểu điện Đức Hoàng nước ngoài là thế nào nhưng tôi hiểu rất rõ bản thân mình. Bôn Lôi tôi không phải là đối thủ của Trần Hùng cậu.”
“Nếu để tới cuối cùng, tôi bị cậu giết chết thì chi bằng ngay từ đầu tôi sẽ nhận thua luôn. Nếu như vậy thì tôi nghĩ cậu cũng không nhẫn tâm để ra tay với tôi.”
Trần Hùng hít vào một hơi thật sâu, những lời Bôn Lôi nói anh chỉ có thể tin một nửa.
Bởi vì anh rất hiểu Bôn Lôi, trong Ngũ Hổ Tướng của nhà họ Trần, Bôn Lôi không phải là người mạnh nhất, thậm chí còn đứng ở vị trí gần cuối nhưng ông ta tuyệt đối là người có gan nhất trong số năm người đó.
Trần Hùng là người thông minh nên đương nhiên anh hiểu rõ lý do vì sao Bôn Lôi lại làm như vậy.
Lúc còn nhỏ, anh đã từng gọi Bôn Lôi là chú, Bôn Lôi cũng coi anh như con trai của mình.
“Tam vương và Ngũ hổ của nhà họ Trần, mỗi người đều có một phe phái của mình, ông thuộc phe của ông ta. Vậy nên ông nói cho biết, tất cả những gì ông làm hôm nay có liên quan gì tới ông ta không?”
“Có phải ông ta ra lệnh cho ông làm như vậy không?”
Ông ta mà Trần Hùng nhắc tới không phải ai khác mà chính là cha của anh, chính là gia chủ trên danh nghĩa của nhà họ Trần, Trần Tôn Long!
“Cậu gọi ông ấy là ông ta?”
Bôn Lôi cười khổ: “Trần Hùng, vậy nên cho tới hiện giờ cậu vẫn hận ông ấy đúng không?”