Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù vẫn không biết rốt cuộc Trần Hùng sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng cô biết rằng dù mình có thọc vào cái sọt gì, gặp phải rắc rối gì thì chồng của cô đều có thể giúp cô giải quyết.



Nếu như sau lưng mình có một người chồng quyền lực như vậy thì Lâm Ngọc Ngân cô còn phải kiêng dè cái gì?



Cô hít một hơi thật sâu, đối diện trực tiếp với tên Hà Doanh Phương kiêu căng, ngạo mạn kia. Trong phút chốc, một khí thế mãnh liệt phát ra từ người của Lâm Ngọc Ngân.



“Thật là nực cười, một cái đài Trường Bắc hèn mọn của ông mà cũng muốn một tay che trời trong giới giải trí sao?”



“Chỉ dựa vào ông mà muốn phong sát nghệ sĩ dưới trướng của công ty Truyền thông Ngọc Thanh, ai cho ông lá gan đó vậy?”



Một loạt lời nói phát ra từ miệng của Lâm Ngọc Ngân quả thực là tràn đầy khí thế, trong lúc mơ hồ còn lộ ra khích phách anh hùng không thua kém đấng mày râu.



Chỉ trong một thoáng, nhiều người có mặt ở đây đều trở nên sững sờ, bọn họ căn bản không thể tin được ông chủ phía sau của công ty Truyền thông Ngọc Thanh lại mạnh như vậy. Đối mặt với loại tình huống này, không những không hạ mình chịu thua Hà Doanh Phương mà còn tiếp tục cứng rắn.



Hà Doanh Phương cũng ngẩn ra, nhưng mà ngay sau đó lại bật cười ha ha: “Lâm Ngọc Ngân, ý của cô là gì, ý của cô là tôi không dám đụng đến cô sao?”



“Không phải không dám, mà là ông không có khả năng. Nếu như ông dám đụng đến một sợi lông của công ty Truyền thông Ngọc Thanh, tôi có thể bảo đảm toàn bộ tập đoàn Hà Ngọc Đông của anh đều phải xong đời.”



“Ngông cuồng.”



Hà Doanh Phương giận tím mặt: “Cô là cái thá gì chứ, cũng dám nói ra những lời như vậy, ai cho cô dũng khí?”



Mà lúc này, rốt cuộc Trần Hùng cũng mang theo nụ cười trên mặt mà đi về phía Lâm Ngọc Ngân, anh nở một nụ cười vô cùng hài lòng khi đi về phía Lâm Ngọc Ngân, nói: “Vợ à, em làm rất tốt, sau này nếu như gặp bất cứ chuyện gì thì đều phải duy trì loại khí thế như thế này.”



“Em phải nhớ kỹ, trời lớn hơn em, đất cũng lớn hơn em, nhưng giữa trời đất này, mọi thứ đều do em định đoạt.”



Nói xong những lời này, Trần Hùng xoay người nhìn về phía Hà Doanh Phương ở bên kia, nói: “Dũng khí của vợ tôi là do tôi cho cô ấy.”



“Con mẹ nó mày là cái quái gì vậy?” Hà Doanh Phương rốt cuộc nhịn không được mà bật thốt lên.



Trần Hùng lại cười nhạt, chỉ vào phía sau Hà Doanh Phương, nói: “Để cậu ta nói cho ông biết tôi là cái quái gì?”



Theo bản năng, Hà Doanh Phương quay đầu lại, khi vừa quay lại thì trong nháy máy dường như ông ta thấy được sự tồn tại đáng sợ nhất lúc này, chỉ trong chốc lát cả người ông ta đều cứng còng tại chỗ.



Xung quanh càng náo động hẳn lên, bởi vì rất nhiều người bị dọa bởi kẻ đứng sau Hà Doanh Phương.



“Gia chủ của nhà họ Kiều, Kiều Tiết Trọng.”



Có người nhịn không được kinh hô lên, bởi vì không ai nghĩ tới vị vua đương nhiệm của tỉnh Trung Nhã, tân gia chủ của gia tộc nhà họ Kiều lại thật sự xuất hiện trong buổi lễ cắt băng khánh thành của công ty Truyền thông Ngọc Thanh.



So với quyền thế của gia tộc nhà họ Kiều thì toàn bộ công ty giải trí ở tỉnh Trung Nhã đều là con kiến, ngay cả đài Trường Bắc do tập đoàn Hà Ngọc Đông đang kiểm soát cũng chẳng là gì ở trước mặt nhà họ Kiều.



Nhìn khắp toàn bộ Trường Bắc, thậm chỉ là tỉnh Trung Nhã, nhà họ Kiều tồn tại như một vị vua.



Bởi vậy, gia chủ nhà họ Kiều, Kiều Tiết Trọng lại thực sự xuất hiện ở một buổi lễ cắt băng khánh thành của một công ty Truyền thông Ngọc Thanh nho nhỏ, quả thực đã gây ra một sự chấn động lớn.



“Gia... Gia chủ nhà họ Kiều, sao ngài lại tới đây?”



Thật lâu sau, Hà Doanh Phương mới kịp phản ứng, trong lòng dấy lên một linh cảm rất xấu.



Chát chát!



Kiều Tiết Trọng không nói hai lời, tát một bạt tai vào mặt Hà Doanh Phương: “Ông là cái thá gì mà dám kêu gào đòi phong sát nghệ sĩ dưới trướng công ty của chị dâu tôi, bây giờ tôi rất có trách nhiệm mà nói cho ông biết toàn bộ tập đoàn Hà Ngọc Đông của các người coi như xong đời rồi.”



Bùm!



Đầu óc của Hà Doanh Phương nổ tung một tiếng ong, trong lúc nhất thời ông ta vẫn còn chưa kịp phản ứng, cứ tưởng mình đang nghe nhầm.



“Gia chủ Kiều, ngài vừa nói... Nói gì?”



“Ông nghe không hiểu tiếng người sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK