Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phùng Tuyết đang ở đâu?” Trần Hùng lạnh lùng nhìn Bành Khôi đứng bên kia.



“Tôi, tôi không biết.”



Răng rắc!



Lại là một tiếng xương cốt bị gãy vang lên, cánh tay thứ hai của Bành Sướng cũng đã bị gãy: “Phùng Tuyết, đang ở đâu!”



“Trần Hùng, anh đừng làm loạn nữa, tôi...”



Răng rắc... Chân phải của Bành Sướng cũng bị gãy.



Tiếng kêu đau đớn vô cùng thảm thiết, đây chính là con trai ruột của Bành Khôi, Trần Hùng ngược đãi anh ta như vậy thật sự còn khó chịu hơn là ngược đãi chính ông ta.



“Phùng Tuyết ở đâu.”



“Cha ơi cứu con, cứu con đi...”



Bành Khôi im lặng.



Răng rắc.



Ngay sau đó, chân trái của Bành Sướng cũng đã bị gãy, cả người anh ta giống như là một con chó chết nằm sấp trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển, nhìn qua thật sự rất thê thảm.



Mà những cao thủ củ nhà họ Bành kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, rất nhiều người lúc này đều đoán ra thân phận của Trần Hùng.



Trần Hùng đạp chân lên cổ Bành Sướng, trong mắt tràn đầy sát khí: “Tôi hỏi ông lần cuối cùng, Phùng Tuyết đang ở đâu!”



Bành Khôi vẫn không trả lời, mà Trần Hùng đã giơ chân lên chuẩn bị giẫm lên cổ của Bành Sướng, ngay lúc anh giẫm xuống thì cuối cùng Bành Khôi cũng không chịu nổi áp lực như vậy nữa, hét lớn: “Hồ Tình Thanh Khiết, ở hồ Tình Thanh Khiết.”



“Là Long Anh Khoa, Long Anh Khoa bảo tôi sai người đi bắt cóc Phùng Tuyết.”



“Long Anh Khoa là ai?” Trần Hùng hỏi.



Bành Khôi trả lời: “Tôi... Tôi không dám nói, nhưng mà Trần Hùng, Long Anh Khoa thật sự có thế lực rất lớn, ông ta có thể không thèm để ý đến hoàng gia phương Bắc thậm chí là hoàng gia Nam Lăng vào mắt, anh đừng làm loạn, tôi khuyên anh tốt nhất không nên đối đầu với Long Anh Khoa, bằng không toàn bộ phương Nam các anh đều gặp nạn.”



“Ha ha...”



Trần Hùng cười lạnh một tiếng, dưới chân dùng sức đạp thẳng lên cổ của Bành Sướng.



“Con trai...”



Giờ phút này, cả người Bành Khôi gần như sụp đổ, ông ta không ngờ Trần Hùng lại độc ác như vậy, ông ta cũng đã nói ra nơi cất giấu Phùng Tuyết rồi, vậy mà anh ta lại dám giết chết con trai ông ta dã man như vậy.



“Trần Hùng, ông đây liều mạng với mày.” Bành Khôi toàn thân run rẩy: “Giết hắn cho tôi, giết chết hắn đi.”



Nhưng mà, mấy chục cao thủ của nhà họ Bành phía sau anh, lúc này không có bao nhiêu người dám động thủ, cho dù có người theo bản năng muốn xông lên nhưng lại thấy những người khác cũng không hề động thủ, bọn họ cũng đều ngừng lại.



Nói đùa chứ, bây giờ bọn họ đối mặt với anh không chỉ là nhà họ Tô, gia tộc đứng đầu ở Tô Hàng mà còn có hoàng gia phương Nam, người đàn ông từng giết chết ác ma Thái Tuế kia, con mẹ nó, thật sự là chán sống rồi mới dám động thủ với bọn họ?



Thấy cao thủ nhà mình cũng không ai dám nhúc nhích, Bành Khôi nóng nảy, ông ta tát một bạt tai vào mặt một người trong đó, lớn tiếng mắng: “Mẹ kiếp, còn đứng ngây ra đó làm gì, lập tức động thủ cho tôi, giết hắn đi.”



“Xin lỗi ông chủ, chúng tôi cũng sợ chết.”



Nói xong, những cao thủ nhà họ Bành này lại trực tiếp vứt bỏ vũ khí trong tay xuống và rời khỏi đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK