*Chương có nội dung hình ảnh
“Như thế này không phải chuyện tập đoàn Hiển Lâm muốn làm hại chúng ta đã quá rõ ràng rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Chuyện này ngay cả mẹ cũng đã nhìn ra, huống chi là người tinh ý như Hà Thái Trung?"
Lưu Ánh Nguyệt đen mặt tại chỗ: "Trần Hùng anh có ý gì? Quanh co lòng vòng nói đầu óc tôi không tốt đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trần Hùng vội vàng cười nói: "Mẹ đừng nóng giận, không phải mà."
"Hừ! Nói chuyện chú ý một chút, cẩn thận tôi đạp cho anh một phát bay ra ngoài."
Lưu Ánh Nguyệt nhìn Trần Hùng hằm hằm, có điều rất nhanh lại cười nói: "Có điều vừa rồi Trần Hùng con làm rất tốt, cả nhà chúng ta đã chịu sự khinh thường của nhà họ Lâm đủ rồi, bây giờ cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, ngược lại dễ chịu đi không ít."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Ngọc Ngân cũng hít một hơi, nói: "Đúng, cảm giác cả người đều dễ chịu." "Nhưng mà mẹ, từ khi cha trở về thì cứ nhốt mình ở trong phòng, mẹ đi khuyên bảo cha đi!" "Nhà họ Lâm kia toàn súc vật, ông ấy còn có cái gì không bỏ được, ông ấy còn dám bực bội, xem mẹ làm sao thu phục ông ấy đây." Lưu Ánh Nguyệt hùng hùng hổ hổ đi vào phòng ngủ.
Lâm Ngọc Ngân lại nghiêm túc nhìn Trần Hùng nói: "Trần Hùng, anh thật sự muốn em mở công ty sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Em cho rằng anh đang nói đùa với em sao?"
"Bây giờ giám đốc Trung tín nhiệm anh như vậy, đây chính là cơ hội tốt như diều gặp gió!"
"Nhưng mà. .."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Khuôn mặt Lâm Ngọc Ngân xoắn xuýt: "Em không có tiền đâu!"
"Anh có." Trần Hùng nói: "Trước đây anh làm ăn xin ở bên ngoài, tiết kiệm được không ít tiền đâu nha."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cút..." Lâm Ngọc Ngân giận dữ mắng mỏ Trần Hùng: "Đừng tìm em nói đùa."
"Được."
Trần Hùng nhún vai: "Thật sự anh không có tiền mở công ty cho em, nhưng mà chúng ta có thể đi vay!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đi vay?" Lâm Ngọc Ngân khẽ giật mình: "Muốn mở một công ty quần áo, nói ít cũng phải mấy trăm triệu trở lên, chỉ bằng một tý bất động sản đó của chúng ta thì cầm cái gì đi thế chấp chứ?"
Trần Hùng nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai hàm răng trắng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh cầm bản hợp đồng đã ký cùng tập đoàn Hồng Vân mang đến trước mặt Ngọc Ngân: "Em thật ngốc, có cái bao kiếm này, dùng nó thế chấp vốn liếng, bao nhiêu tiền cũng có thể cho em vay."
"Hợp đồng, có thể thế chấp sao?" Đầu Lâm Ngọc Ngân hoang mang như cái trống: "Anh nói đùa cái gì vậy?"
"Các khác ngân hàng có lẽ không thể, nhưng có một ngân hàng, nhất định được!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ngân hàng nào?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter