“Anh Viễn, điện chủ.”
Tô Quang Huy đi đến, lập tức chào Trần Hùng và Viễn Trọng Chi.
Hai người gật đầu đáp lại, Viễn Trọng Chi cầm bình trà rót cho Tô Quang Huy một cốc trà, nói: “Uống một chút.”
“Cảm ơn anh Viễn.”
Trần Hùng hỏi: “Chuyện bên nhà họ Tô tiến triển thế nào rồi?”
Tô Quang Huy trả lời: “Mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi, thủ đoạn của Tô Cẩn Lương quả thật rất giỏi, diệt hết những kẻ chống đối, dọn sạch sẽ toàn bộ những mụn nhọt rồi, cho nên bây giờ tôi hoàn toàn không cần phải làm cái gì cả.”
“Bây giờ tôi trở thành gia chủ nhà họ Tô, trên dưới nhà họ Tô đều nằm trong tay tôi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Ừ.”
Trần Hùng gật đầu: “Sở dĩ mấy năm nay nhà họ Tô có thể có chỗ đứng ở Tô Hàng, chính là dựa vào bao nhiêu năm tích lũy và tạo dựng của nhà họ Tô, để ông xử lý những chuyện làm ăn phức tạp, sẽ không vất vả chứ?”
Tô Quang Huy cười nói: “Không vấn đề gì điện chủ. Năm đó tôi đã quản lý việc làm ăn của nhà họ Tô một thời gian dài, hơn nữa mấy năm nay tôi đều làm ăn ở nước ngoài, cũng sớm có kinh nghiệm rồi. Bây giờ làm những chuyện này dễ như trở bàn tay vậy.”
“Vậy thì tốt.”
Trần Hùng gật đầu, điểm này anh vẫn rất tin tưởng Tô Quang Huy.
“Tô Quang Huy, ông hiểu được bao nhiêu về tập đoàn Ngọc Tề?” Trần Hùng hỏi.
Nhắc đến tập đoàn Ngọc Tề, sắc mặt Tô Quang Huy lập tức trở lên nghiêm trọng. Bây giờ ông ta đã trở thành một thành viên của Thiên Vương điện rồi, cho nên cũng đoán được mục đích lần này Trần Hùng đến Tô Hàng.
Mục đích của Tô Hàng không chỉ ở Tô Hàng, mà là cả phía Nam này, cho nên, việc cạnh tranh với tập đoàn Ngọc Tề là điều tất nhiên.
“Điện chủ, tập đoàn Ngọc Tề này, rất thần bí, cũng rất mạnh.”
“Thần bí và mạnh.” Trần Hùng lập tức có chút hứng thú, dù sao có thể khiến ông hai nhà họ Tô nói ra lời này, cũng có thể nói rõ một số vấn đề.
“Nói thử xem.”
Tô Quang Huy trả lời: “Tập đoàn Ngọc Tề này thật ra đã được thành lập ở Tô Hàng này mười năm rồi, cụ thể là mười mấy năm, tôi cũng không rõ. Dù sau tập đoàn Ngọc Tề này vừa mới thành lập chỉ là một tập đoàn nhỏ không tên tuổi, không ai chú ý đến.”
“Nhưng nó lại phát triển rất nhanh, chỉ trong vòng mấy năm, đã trở thành tập đoàn nổi tiếng ở Tô Hàng. Mà gần năm năm trước, sức mạnh và nền tảng của nó đã đạt đến mức tương đương với hào môn hàng đầu phía Nam. Điện chủ cậu biết đấy, mỗi một hào môn xuất hiện đều cần một thời gian dài mới có thể an cư lạc nghiệp, nhưng tập đoàn Ngọc Tề này, hoàn toàn trái ngược.”
Trần Hùng và Viễn Trọng Chi lần lượt gật đầu, cũng tương đối đồng ý với quan điểm này của Tô Quang Huy.
Một hào môn hàng đầu không thể dễ dàng xuất hiện, lấy ví dụ như nhà họ Tô, đây là một gia tộc lâu đời mấy chục năm ở Tô Hàng, mới có quyền thế và địa vị như ngày hôm nay.
Nói ra, sự phát triển của tập đoàn Ngọc Tề này quả thật rất mạnh, nhưng so với Thiên Vương điện của Trần Hùng ở nước ngoài, tốc độ này không nhanh lắm.