Mới không được bao lâu, Nghiêm Hưng Đằng đã gầy trọn một vòng.
Tuy là gầy một chút, nhưng tinh thần anh ta rất phấn chấn, tràn ngập ý chí chiến đấu.
Trần Hùng đẩy cửa bước vào, Nghiêm Hưng Đằng thấy anh thì vội đứng dậy: “Người anh em, anh đến rồi.”
“Ừ.” Trần Hùng gật đầu.”Sao rồi?”
Nghiêm Hưng Đằng cười đáp: “Đều phải từ từ rồi đến, dù sao bây giờ chỉ coi như khởi đầu, nhưng tôi có tiền, cho nên nhà xưởng, công ty hay các mối quan hệ đều có thể vận hành rất thuận lợi.”
“Thế là tốt rồi.” Trần Hùng nói: “Hôm nay cho anh nghỉ nửa ngày, đi cùng tôi xem một vở tuồng hài đi.”
“Xem tuồng hài à?” Nghiêm Hưng Đằng ngờ vực hỏi lại, không rõ Trần Hùng có ý gì.
Trần Hùng nói: “Giờ trong Bốn gia tộc lớn cũng chỉ còn mình Nhậm Thiên Thanh, chỉ khi Nhậm Thiên Thanh chết thì thù nhà họ Nghiêm mới coi như thật sự báo xong. Hoàng hôn hôm nay, tôi hẹn quyết chiến với Nhậm Thiên Thanh trên sông Tùng Hà, báo thù cho anh.”. Đọc truyện hay, truy cập ngay _ TRUM truyeИ.V N _
“Cái gì!”
Nghiêm Hưng Đằng sửng sốt: “Không phải Nhậm Thiên Thanh trốn đến nhà họ Trần rồi sao? Sao tự nhiên lại xuất hiện?”
Trần Hùng giơ tay xem đồng hồ, đáp: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta qua đó đi, trên đường tôi lại từ từ giải thích với anh.”
“Được.”
Hai người lái xe đi thẳng tới sông Tùng Hà, mà trên đường, Trần Hùng cũng giảng giải nguyên nhân kết quả toàn bộ chuyện này cho Nghiêm Hưng Đằng nghe.
Sau khi nghe xong, cả người Nghiêm Hưng Đằng trở nên nghiêm túc lên: “Trần Hùng, Nhậm Thiên Thanh đặc biệt đến Thanh Cảnh Môn hạ chiến thư với anh liệu có phải là cái bẫy không?”
“Anh sợ tôi không phải đối thủ của Nhậm Thiên Thanh à?” Trần Hùng cười nói.
Nghiêm Hưng Đằng lắc đầu: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy chuyện này rất lạ. Hơn nữa anh cũng đã nói Trần Kỳ Lâm kia là kẻ điên, tôi sợ sẽ có chuyện khác xảy ra.”
Nghiêm Hưng Đằng thật sự lo lắng Trần Hùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trần Hùng không chỉ là anh em tốt nhất của anh ta, còn là ân nhân lớn nhất của anh ta nữa. Ngay cả ân oán giữa Trần Hùng và Nhậm Thiên Thanh đều do nhà họ Nghiêm mới phát sinh, nếu Trần Hùng gặp bất trắc gì thì Nghiêm Hưng Đằng sẽ áy náy cả đời.
Trần Hùng cười nói: “Yên tâm đi, không cần biết là Nhậm Thiên Thanh hay Trần Kỳ Lâm, tôi đều không để vào mắt. Mặt khác, trận quyết đấu này của tôi và Nhậm Thiên Thanh không chỉ vì ân oán giữa anh ta và nhà họ Nghiêm mà còn vì ân oán giữa tôi với Trần Kỳ Lâm nữa. Bây giờ tôi và Trần Kỳ Lâm đã tới tình trạng anh chết tôi sống rồi, tôi sẽ nhanh chóng khiến anh ta biết cái gì mới gọi là nỗi sợ thật sự.”
Nói đến đây, Trần Hùng vô thức sờ tới bên hông mình, nơi đó có một vết sẹo mờ nhạt do dao mà thành.
Tuy sẹo đã phai, nhưng loại cảm giác này, nỗi hận này đã khắc sâu vào đáy lòng Trần Hùng, khiến Trần Hùng vĩnh viễn không quên.
Ngày ấy, Trần Hùng bị đuổi khỏi nhà họ Trần, mà Trần Kỳ Lâm xưa nay không hòa nhã với anh lại chủ động tới tiễn người, còn đỏ mắt ôm anh một cái, nói tuy từ nhỏ bọn họ không hợp nhau nhưng thấy anh bị bà nội đuổi đi thì anh ta cũng rất buồn.
Trần Hùng khi ấy mềm lòng, cảm thấy cậu em cùng cha khác mẹ này rất có lòng, cho nên cũng vươn tay ôm lại một cái. Nhưng cũng chính lúc đó, Trần Kỳ Lâm lấy ra một con dao, chọc thẳng vào sườn Trần Hùng.
Rất khó tưởng tượng. Khi đó Trần Kỳ Lâm còn chưa đầy mười tuổi, chẳng lẽ anh ta là ma quỷ chuyển thế sao? Cho nên mới đối xử với anh trai mình như vậy.