Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang chăm chú xem tài liệu chuẩn bị lý do từ chối, Lâm Ngọc Ngân nhảy dựng lên: “Ông xã anh đang làm cái gì vậy? Sao đột nhiên lại lái nhanh thế, còn nữa con đường này không phải đi cao ốc Thẩm Thị.”



“Bà xã, em đừng nói gì cả.”



Trần Hùng nói một câu, rồi tiếp tục tăng tốc độ, lúc này tốc độ xe đã đạt tới 120km/h, đang ở khu vực trung tâm thành phố đông đúc, xe lái nhanh thế này rất là đáng sợ.



Lâm Ngọc Ngân ngồi sang một bên, chỉ cảm thấy tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, bởi vì người lái xe là Trần Hùng, nếu đổi là người khác lái, Lâm Ngọc Ngân sợ sớm bị dọa chết rồi.



Cô không biết Trần Hùng rốt cuộc đang dở trò gì, nhưng mà trong lòng cô biết rõ Trần Hùng nhất định sẽ không làm càn, anh ấy làm như vậy chắc chắn có lý do riêng.



Xe vẫn như cũ chạy nhanh trên con phố đông đúc, giống như đang chạy với một tốc độ cực kỳ phấn khích.



Chỉ trong vòng đoạn thời gian ngắn mười phút, Trần Hùng gần như đã lái quanh khu này một vòng lớn, cuối cùng anh ấy vẫn dừng xe trước cửa lớn tập đoàn Thẩm Thị.



“Bà xã, chúng ta đến rồi.”



Trần Hùng đậu xe xong, mang theo ý cười quay đầu nhìn Lâm Ngọc Ngân.



Lâm Ngọc Ngân vẻ mặt sửng sốt, sắc da càng thêm tái nhợt, mãi đến gần nửa phút sau mới khôi phục lại.



Hiện tại cô rất muốn nôn, ngay lúc cô sắp muốn nôn trước ngực cô đột nhiên mát lạnh, Lâm Ngọc Ngân lập tức cảm thấy tốt hơn nhiều.



“Ông xã, lúc rõ ràng chúng ta chỉ cần vài phút nữa thôi là có thể đến cao ốc tập đoàn Tống Văn Hồng rồi.”



Trần Hùng cười haha trả lời cô: “Không làm sao cả, cảnh Tô Hàng đẹp chúng ta không dễ gì mới đến đây một chuyến, chúng ta phải đi dạo nhiều nơi, anh muốn ngắm cảnh đẹp Tô Hàng nhiều hơn không phải sao?”



Lâm Ngọc Ngân rất muốn đấm chết Trần Hùng.



Ngắm cảnh? Anh lái xe như tên lửa, cái này cũng được gọi là ngắm cảnh ư, anh thật sự xem Lâm Ngọc Ngân em là con ngốc đấy à?



Có điều Chu Uyển Quỳnh biết rằng, Trần Hùng làm bất cứ chuyện gì cũng có lý do riêng, cô hỏi: “Ông xã, ban nãy có phải là có người bám theo chúng ta không?”



“Đâu có đâu, không phải đã nói là ngắm cảnh sao.”



“Được rồi bà xã, thời gian cũng không sớm nữa, em mau lên tìm người của Tống Văn Hồng đàm phán đi, anh đi cất xe trước, rồi ở bên trong đợi em.”



“Vậy... được rồi.”



Cuối cùng Lâm Ngọc Ngân cũng không có hỏi thêm, nếu như Trần Hùng đã không để cho cô nói, vậy anh ấy chắc hẳn có lý do, hơn nữa cô cũng đã sớm quen với vẻ thần bí này của Trần Hùng rồi, vì thế cô cũng không hỏi thêm gì nữa.



Cô cầm lấy tập tài liệu đã chuẩn bị xong, dự định xuống xe lên cao ốc.



“Bà xã, đợi đã.”



“Làm sao thế? Lâm Ngọc Ngân quay đầu, vẻ mặt hoài nghi.



Trần Hùng nhếch miệng nhanh như chớp, hôn lên trán Lâm Ngọc Ngân: “Ông xã tin tưởng em, nhất định có thể đàm phán thành công.”



“Được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK