Lâm Thanh Thảo nặng nề gật đầu, nhìn một chiếc bánh ga tô màu hồng trước mặt này, trong khoé mắt cô bé lại lần nữa rơi nước mắt.
Có lẽ đây là nước mắt vui mừng hay có lẽ là Lâm Thanh Thảo nhớ tới một chút chuyện không tốt.
Mà Lâm Ngọc Ngân cũng đứng ở một bên, khoé mắt ửng đỏ, trong khoé mắt của cô cũng có nước mắt đang rơi.
Trần Hùng ngay lập tức đi đến trước mặt Lâm Ngọc Ngân, nắm thật chặt lấy tay cô, nhỏ giọng nói: “Ngọc Ngân, hôm nay thật sự là sinh nhật sáu tuổi của Thảo, em không thể khóc.”
“Vâng!”
Lâm Ngọc Ngân cũng nặng nề gật đầu nói: “Em đây là vui vẻ, vậy chúng ta cùng nhau hát bài hát sinh nhật cho Thảo đi.”
“Được.”
Trong biệt thự vang lên một tiếng hát chúc mừng sinh nhật, một đám người bắt đầu vỗ tay, hát bài hát sinh nhật cho Lâm Thanh Thảo.
Sau khi hát sinh nhật xong, hiện trường vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
“Thảo, bây giờ con có thể cầu nguyện.” Lưu Ánh Nguyệt một bên nói.
Lâm Thanh Thảo vội vàng học dáng vẻ nhìn thấy trong ti vi, nắm hai tay, nhắm mắt lại cầu nguyện.
“Thảo hy vọng cha mẹ có thể luôn ở bên cạnh Thảo, hy vọng ông ngoại bà ngoại khoẻ mạnh.”
“Hơn nữa, hy vọng cha mẹ có thể nhanh sinh một em trai cho Thảo.”
Nguyện vọng của Lâm Thanh Thảo lập tức khiến hiện trường cười vang một trận.
Lâm Ngọc Ngân nóng nảy nói: “Thảo, điều ước sinh nhật là không thể nói ra được, nói ra sẽ mất linh.”
“Không được, Thảo muốn nói, nếu không nói thì cha mẹ sẽ không nghe được, không nghe được sẽ không sinh em trai cho Thảo.”
Lại một tiếng cười to ở hiện trường.
Viễn Trọng Chi đi đến bên cạnh Trần Hùng nói: “Trần Hùng à, con bé Thảo này nói không sai chút nào, bây giờ chính sách hai con đã sớm cởi mở rồi, cháu và Ngọc Ngân cũng là lúc cân nhắc sinh thêm đứa thứ hai.”
Trần Hùng liếc Viễn Trọng Chi một cái nói: “Chú Chi, có phải chú quản quá nhiều rồi không?”
Viễn Trọng Chi cười ha ha nói: “Nhiều hả? Không có mà.”
“Ăn bánh ga tô của chú đi.”
Trần Hùng đưa một miếng bánh ga tô cắt gọn vào tay Viễn Trọng Chi, sau đó lại chia cho Phương Anh, Viễn Quân Dao và Ngô Trung Kiên bọn họ.
Thời gian dài như vậy, Ngô Trung Kiên vẫn đợi ở nhà họ Viên, anh ta vẫn không giải quyết Viễn Quân Dao, điều này khiến anh ta vô cùng buồn rầu.
Ngô Trung Kiên cầm bánh ga tô trong tay, đi đến bên này của Trần Hùng, sau đó thần bí kéo anh sang một bên: “Đại ca Trần Hùng, lần trước bát tự chân ngôn anh nói cho tôi rốt cuộc có ý gì, anh có thể giải thích cặn kẽ một chút cho tôi không?”
Trần Hùng hơi kinh ngạc trả lời: “Cho nên tới bây giờ cậu vẫn chưa giải quyết con bé Quân Dao này?”
“Không, cô ấy vốn không muốn quan tâm đến tôi.” Ngô Trung Kiên trông vô cùng buồn rầu: “Nếu Quân Dao không đồng ý cho tôi theo đuổi nữa thì tôi chắc chắn sẽ bỏ nhà ra đi.”
“Bỏ nhà ra đi?”
“Đúng.” Ngô Trung Kiên vô cùng kiên định nói: “Tôi tính giấu tên giấu họ, lấy một thân phận khác xông pha giang hồ, cứ như vậy ông nội tôi chắc chắn không tìm thấy tôi, tôi cũng sẽ không lo lắng ông ấy phế võ công của tôi.”
Trần Hùng cười ha ha nói: “Tôi không quá hiểu suy nghĩ của cậu, về phần bát tự chân ngôn tôi dạy cậu, thật ra tôi cũng không biết rốt cuộc có ý gì.”
“Anh không biết? Vậy sao anh còn dạy tôi?”
Trần Hùng nói: “Thật ra đây cũng là người khác nói với tôi.”