Hai người vừa bước ra khỏi thang máy, bên kia bỗng truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.
Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng quay đầu lại cùng một lúc, nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp trang điểm sắc sảo bước đến, mặt mày tràn đầy vẻ kiêu ngạo. “Lâm Ngọc Ngân, cô đến đây làm gì? Đây là nơi cô nên đến sao?” Giọng nói của cô gái trẻ xen lẫn sự mỉa mai.
Nhìn thấy người phụ nữ này, lông mày của Lâm Ngọc Ngân lập tức cau lại, sắc mặt của Trần Hùng cũng hơi sa sầm xuống.
Trần Hùng cũng có ấn tượng với người phụ nữ này vì anh đã từng giáp mặt cô ta một lần.
Đó là lần trước vào hôm sinh nhật của Hàn Vũ, Lâm Ngọc Ngân được Hàn Vũ mời đến tham dự tiệc sinh nhật của mình, sau đó Hàn Vũ đã tỏ tình với Lâm Ngọc Ngân mà người phụ nữ này còn từng làm mưa làm gió trong bữa tiệc.
Cô ta tên là Trương Đình Đình qua lại với Hàn Vũ từ rất lâu trước đó, cô ta rất thích Hàn Vũ, vì vậy luôn coi Lâm Ngọc Ngân là tình địch của mình.
Lần trước trong bữa tiệc sinh nhật của Hàn Vũ, Lâm Ngọc Ngân đã từ chối Hàn Vũ chung quy cũng tốt, Trương Đình Đình này ở một bên tác quai tác quái, lúc đó cô ta đã kiêu ngạo ra lệnh cho Lâm Ngọc Ngân, nói rằng đưa cho Lâm Ngọc Ngân 70 tỷ để cô ta làm người yêu của Hàn Vũ.
Trần Hùng xuất hiện ngay vào thời khắc mấu chốt, hình như còn giáng cho người phụ nữ này một bạt tai. “Tên ăn mày cũng ở đây sao? Hai người chắc không phải là muốn đến Đại Hưng Thịnh ăn xin đó chứ?” “Muốn ăn xin thì có một cây cầu vượt ở bên ngoài, nơi đây không thích hợp cho hai người đâu.”
Sắc mặt của Lâm Ngọc Ngân rất khó coi, kể từ sáu năm trước khi cô vẫn chưa xảy ra sự việc đó, cô đã có ấn tượng rất không tốt về Trương Đình Đình này. Bởi vì Hàn Vũ mà người phụ nữ này cứ chống đối mình ở khắp mọi nơi.
Trần Hùng chẳng buồn so đo với loại phụ nữ ngu dốt này, chẳng qua là cô ta cứ khăng khăng tìm tới để nhận ê chề, Trần Hùng cũng không ngại dạy cho cô ta một bài học. “Trương Đình Đình, sao cô lại ở đây?” Lâm Ngọc Ngân cất giọng hỏi. Trương Đình Đình cười khinh thường đáp: “Tôi là cô chủ của tập đoàn Ngọc Lan, sao tôi lại không thể ở đây?”
Ngọc Lan là một thương hiệu nước hoa nổi tiếng trong nước và đồng thời cũng là tập đoàn nước hoa lớn nhất tại thành phố Bình Minh.
Người sáng lập ra Ngọc Lan chính là bà nội của Trương Đình Đình, lần này Trung tâm thương mại quốc tế Đại Hưng Thịnh chính thức được đưa vào sử dụng, Tập đoàn Ngọc Lan nghiễm nhiên có được một vị trí trong Đại Hưng Thịnh này.
Tuy nhiên, khu vực nước hoa và mỹ phẩm không nằm ở tầng này mà là ở tầng bảy. Sở dĩ Trương Đình Đình này xuất hiện ở đây chắc hẳn là đang đi dạo xung quanh để xem thử những thương hiệu xa xỉ nào sẽ được bày bán trong Đại Hưng Thịnh.
Không ngờ trùng hợp đến vậy, lại trực tiếp đụng mặt Lâm Ngọc Ngân ở đây. “À, hình như tôi nhớ ra rồi.”
Giọng điệu của Trương Đình Đình bỗng trở nên cao vút, giọng nói quái dị càng thêm chói tai: “Lâm Ngọc Ngân, lần trước tôi nghe nói cô có mở một công ty may mặc ở thành phố Bình Minh nhỉ? Tầng này là khu vực quần áo của Đại Hưng Thịnh, lẽ nào công ty của cô cũng có tư cách bày bán ở Đại Hưng Thịnh ư?”
Vừa dứt lời, Lâm Ngọc Ngân còn chưa kịp lên tiếng, Trương Đình Đình liền tiếp tục chế giễu: “Nhưng không đúng nha, có thể bày bán ở Đại Hưng Thịnh có công ty nào mà không phải là công ty lớn nổi tiếng chứ? Loại công ty linh tinh mà cô mở ra sao có thể đủ tư cách bày bán ở Đại Hưng Thịnh?” “Lâm Ngọc Ngân, chắc chắn là cô đến nhầm chỗ rồi. Bày hàng rong trong chợ đêm là ở nông thôn cơ mà, cô chạy đến một nơi cao cấp như thế này làm gì chứ?"
Trong ấn tượng của Trương Đình Đình, Lâm Ngọc Ngân chung quy vẫn chỉ là một cô gái nghèo nàn đã kết hôn, cái gì cũng không ra gì.
Cho dù cô có may mắn mở được một công ty nhưng cũng chỉ là một công nhỏ chưa có chút danh tiếng, quần áo sản xuất ra nói cho cùng chỉ có thể là kiểu dáng dễ bắt gặp ở mấy sạp hàng vỉa hè chốn nông thôn.
Mà ở trong thành phố có quy mô thương mại lớn như thế này, được xác định là phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế thì làm sao công ty của Lâm Ngọc Ngân có tư cách để gia nhập vào thành phố.
Hôm nay tâm trạng của Lâm Ngọc Ngân rất tốt nên cô cũng lười so đo với mấy lời này của Trương Đình Đình.
Cô quay sang nói với Trần Hùng bên cạnh: “Chồng chúng ta đi đến cửa hàng của Ngọc Thanh xem thử đi, nơi này có một còn ruồi bọ cứ bay vòng vòng, thật là phiền phức quá. “Nếu em không thích con ruồi này thì anh có thể giúp em bắt rồi giết nói.” Trần Hùng thuận miệng đáp lời.
Lâm Ngọc Ngân lắc đầu nói: “Thôi bỏ qua đi, em không muốn anh ở đây gây chuyện gì cả.” “Vậy đi thôi.”
Trần Hùng nắm tay Lâm Ngọc Ngân, không liếc mắt nhìn Trương Đình Đình dù chỉ một cái, đi thẳng về phía cửa hàng của Ngọc Thanh ở bên kia.
Cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ lọt vào tai Trương Đình Đình cũng vô cùng chói tai.
Cái gì?
Ruồi bọ?
Hai con người này dám nói cô đường đường là một cô chủ xinh đẹp giỏi giang như là ruồi bọ sao?
Đây là các người chán sống rồi phải không?
Trương Đình Đình lập tức nổi trận lội đình, chỉ nghe thấy cô ta hét lớn lên một tiếng: “Các người cút đi đầu rồi?”
Hai gã vệ sĩ của Trương Đình Đình đứng cách đó không xa nhanh chóng chạy lại đây.
Ngược lại, Trương Đình Đình trực tiếp tiến đến chặn đường Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân: “Lâm Ngọc Ngân, cô đứng lại đó cho tôi.”
Đối diện với Trương Đình Đình bám dai không chịu buông tha, Lâm Ngọc Ngân có chút tức giận: “Trương Đình Đình, rốt cuộc là cô muốn làm gì đây?”
Thật ra Trương Đình Đình cũng không biết mình rất cuộc là đang làm gì, cô ta chỉ đơn giản muốn làm Lâm Ngọc Ngân khó chịu, muốn dạy dỗ cô một chút thôi.
Nhưng nơi này là Đại Hưng Thịnh, không thể vô duyên vô cớ mà gây sự, Trương Đình Đình căn bản cũng không dám dây dưa vào.
Chỉ có điều trong đầu cô ta rất nhanh đã nảy ra một suy nghĩ: “Lâm Ngọc Ngân, trước kia không biết nhà họ Hàn chọc phải nhân vật to lớn nào mà cả nhà họ Hàn đều biến mất khỏi thành phố Bình Minh, hơn nữa cha của Hàn Vũ và anh ta còn chết trong biệt thự của mình.” “Tôi thấy khi còn Hàn Vũ còn sống anh ta yêu cô như vậy, anh ta chết rồi, chẳng lẽ cô không thấy đau lòng một chút nào sao?”
Lâm Ngọc Ngân nổi giận nói: “Tại sao tôi phải đau lòng cho anh ta?”
Nhắc tới Hàn Vũ, Lâm Ngọc Ngân lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi. Người đàn ông kia chỉ biết vì lợi ích của bản thân mà dùng hết mọi thủ đoạn đê tiện, dơ bẩn hại Lâm Ngọc Ngân. Sau này còn không biết xấu hổ mà muốn Lâm Ngọc Ngân làm người yêu của mình, tiếp tục đùa giỡn với cô.
Loại đàn ông này dùng từ khốn nạn để hình dùng anh ta còn thấy như đang vũ nhục hai chữ này, chết vẫn chưa hết tội. “Hừ, cô đúng là một kẻ máu lạnh vô tình. Chết, Hàn Vũ đối xử tốt với cô như vậy, cả nhà anh ta đều đã chết mà cô một chút dáng vẻ đau lòng hay nói năng gì đều không có. Tôi nói cô phải đến trước mộ của Hàn Vũ quỳ xuống mới đúng?” “Cái gì?”
Lâm Ngọc Ngân hoàn toàn không thể nào hiểu nổi cái não quên đường về của Trương Đình Đình, mà Trần Hùng đứng ở một bên lại cảm thấy vô cùng vi diệu
Tuy nhiên, Trương Đình Đình lại không cảm thấy lời nói của mình có cái gì không ổn, chỉ thấy cô ta đưa tay chỉ ra phía sau, hai người vệ sĩ sau lưng lập tức lao người vọt tới chỗ Lâm Ngọc Ngân đang đứng. “Lần này đã đụng phải mặt, thần làm một người bạn tốt của Hàn Vũ, tôi sẽ làm chủ cho anh ta. Mau bắt người phụ nữ này lại cho tôi, sau đó đưa cô ta đến trước mộ của Hàn Vũ quỳ xuống
Hai gã vệ sĩ lập tức ra tay, Lâm Ngọc Ngân nhíu chặt mày.
Nhưng cô tuyệt nhiên không sợ, hơn nữa còn có Trần Hùng ở bên cạnh, cô cần gì phải cảm thấy sợ hãi?
Hai gã vệ sĩ thuận thế lao về phía trước, nháy mắt đã bị Trần Hùng đánh ngã nằm rạp dưới đất. Ngay sau đó, Trần Hùng giơ tay giáng xuống một bạt tay thật mạnh trên mặt Trương Đình Đình.
Trương Đình Đình bị đánh đến đầu óc choáng váng, vẻ mặt hoảng sợ, hoang đường nhìn Trần Hùng: “Anh... cái tên ăn mày kia, anh dám đánh tôi?”
Bốp.
Lại thêm một cái bạt tai nữa, năm vết đỏ in hằn dấu tay lên mặt Trương Đình Đình. “Cô ăn nói không biết ý tứ, còn dám vô lễ với vợ tôi, nên đánh thì phải đánh “Anh cũng biết tôi là ai mà, tôi là cô chủ của tập đoàn Ngọc Lan, anh chết chắc rồi.” Bốp.
Trần Hùng hạ cái tát thứ ba xuống mặt Trương Đình Đình: “Tôi không quan tâm cô là ai, nhưng tôi có trách nhiệm phải nói cho cô biết hôm nay không chỉ là cô xong đời, mà cả cái tập đoàn Ngọc Lan gì đó sau lưng cô cũng tiêu tùng theo rồi."
Trương Đình Đình giống như đang nghe được chuyện cười hài hước nhất của năm.
Người đàn ông trước mặt này chính là một tên ăn bám đê tiện, lại còn dám ăn nói dõng dạc như thế.
Phải biết rằng tập đoàn Ngọc Lan của nhà cô ta là tập đoàn sản xuất nước hoa lớn nhất ở thành phố Bình Minh. Hơn nữa người trong nhà cũng trở thành cây đại thụ cắm sâu ở cái đất Đại Hưng Thịnh này sắp tới rất nhanh sẽ được thăng chức. “Anh là ai mà dám nói ra mấy lời như vậy?”
Trương Đình Đình hung dữ trừng mắt: “Những lời này hẳn là tôi phải nói cho anh mới đúng. Hôm nay không chỉ mỗi anh và Lâm Ngọc Ngân xong đời, mà cả nhà các người đều phải xong đời hết.”
Lúc này, một đám người bảo vệ của Đại Hưng Thịnh vội vàng chạy tới bên này. “Có chuyện gì xảy ra thế này?” Bảo vệ đi đầu là một người có cơ thể cường tràng, có hàm râu quai nón, vừa nhìn đã thấy là một người lão luyện.
Trương Đình Đình vội vàng nói: “Tôi là cô chủ của tập đoàn Ngọc Lan, đồng thời cũng là doanh nghiệp hợp tác với Đại Hưng Thịnh. Hai người này lén trà trộn vào đây, tôi muốn đuổi bọn họ ra ngoài, bọn họ không chỉ không đi mà còn ra tay đánh người.” “Các người mau bắt hai người họ lại đi, bọn họ là muốn đến Đại Hưng Thịnh để điều tra gì đó.” Người bảo vệ đi đầu kia nhưởng mày, quay đầu nhìn hai người Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, giọng điệu có chút không tốt: “Các người thật to gan, dám đến Đại Hưng Thịnh gây sự, chán sống rồi phải không?” “Bắt hai người họ lại ngay cho tôi.
Đảm bảo vệ phía sau hùng hổ đi đến chỗ Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân.
Sắc mặt Trần Hùng trầm xuống, lạnh giọng nói: “Mọi người chỉ dựa vào mỗi lời nói của người phụ nữ này mà đã chắc chắn là chúng tôi làm sai, chứ không phải là do người kia tự tìm phiền phức trước?”
Gã bảo vệ đứng đầu trước tiên là ngẩn người, sau đó lập tức đánh giá hai người Trần Hùng một lát, nhìn cách ăn mặc của bọn anh, trông cũng không giống như là người nghèo.
Anh ta lập tức quay đầu liếc nhìn Trương Đình Đình một cái, trang phục xinh đẹp, thần thái phú quý toát ra khắp nơi, càng giống như là cô chủ nhà giàu hơn. “Anh nhìn cái gì vậy, còn không mau cho người bắt bọn họ lại?”
Trương Đình Đình lớn giọng quát to: “Tôi chính là cô chủ của tập đoàn Ngọc Lan, là doanh nghiệp hợp tác với Đại Hưng Thịnh các người, chẳng lẽ bảo vệ ở đây không giúp đỡ các doanh nghiệp làm việc, trái lại còn thò chân ra giúp người ngoài sao?” “Đội trưởng, tập đoàn Ngọc Lan là tập đoàn sản xuất nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng ở thành phố, hơn nữa còn là đối tác làm ăn lớn của Đại Hưng Thịnh chúng ta.”
Một người bảo vệ phía sau bước lên, nhỏ giọng nói: “Các ông chủ, cấp trên có ý căn dặn hôm nay chúng ta phải có đãi ngộ và phục vụ các doanh nghiệp hợp tác một cách tốt nhất." "Được."
Gã bảo vệ đứng đầu lúc quay lại nhìn hai người Trần Hùng, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn: "Lôi hai người này ra ngoài cho tôi, ngay lập tức.
Trần Hùng cười như không cười nhìn nhóm người bảo vệ này, một chữ cũng không thừa thãi, nói: “Các người có chắc là muốn ra tay với chúng tôi?”
Trên mặt một đảm bảo vệ đều tỏ ra vẻ khinh thường, nói gì vậy, nói cái gì mà giống như bọn họ không dám động đến hai người kia.
Mắt thấy đảm bảo vệ kia có ý định xông về phía này, Lâm Ngọc Ngân mới vội vàng nói: “Tôi cũng là doanh nghiệp hợp tác với Đại Hưng Thịnh” "Ha ha ha."
Trương Đình Đình bên kia nghe được lập tức cười ha ha: “Lâm Ngọc Ngân, tôi thấy cô thật sự đúng là da trâu nổi lên trời, hơn nữa loại công ty rác rưởi của các người cùng lắm chỉ có thể bày sạp hàng vỉa hè ở nông thôn mà thôi. Cô còn không rõ nơi này rốt cuộc là nơi nào sao?” “Còn cái gì mà doanh nghiệp hợp tác, không biết tự lượng sức mình sao? Loại người như cô và anh ta còn muốn có thể bước chân vào Đại Hưng Thịnh ư?”
Trần Hùng thật sự bị người phụ nữ ngốc nghếch này chọc cho vui vẻ, anh cười nói: “Vậy sao cô lại không hỏi xem công ty của vợ tôi sáng lập tên là gì?” “Tên gì?” Trương Đình Đình theo bản năng hỏi lại. “Ngọc Thanh.” “Ha ha, Ngọc Thanh, cái công ty chết tiệt này tôi chưa bao giờ nghe nói qua.”
Lúc này suy nghĩ của Trương Đình Đình có chút phiêu. Nếu cô ta cẩn thận suy nghĩ một chút thì chắc chắn cô ta có thể nghĩ được hiện giờ ở thành phố Bình Mình, sự tồn tại của Ngọc Thanh rốt cuộc là có hình dạng gì.
Dù sao trước đây truyền thông Nam Đô Phong Nhã đã từng đưa các tin nổi bật về Ngọc Thanh, mà Trương Đình Đình cũng rất thích lướt diễn đàn của Nam Đô Phong Nhã, cho nên chắc chắn là cô ta đã nghe qua cái tên Ngọc Thanh.
Chẳng qua vào thời điểm này, Ngọc Thanh của Nam Đô Phong Nhã và Ngọc Thanh trong miệng Lâm Ngọc Ngân vốn dĩ cô ta không đem hai cái đặt cùng một chỗ. Cô ta chỉ thấy, loại người nhỏ bé như Lâm Ngọc Ngân, mở một công ty nhất định sẽ không phù hợp.
Thế nhưng, tuy Trương Đình Đình cười ha ha, nhưng đảm bảo vệ trong Đại Hưng Thịnh lại hoàn toàn sững sờ.
Ngọc Thanh, Ngọc Thanh của người nào ?
Chẳng lẽ mấy ngày nay Đại Hưng Thịnh còn có thêm một Ngọc Thanh khác sao? Trước đó, cấp trên đã đặc biệt nói qua với mỗi nhân viên trong tập đoàn.
Hiện giờ, doanh nghiệp hợp tác nào đều có thể đắc tội, nhưng riêng tập đoàn Ngọc Thanh và người của bọn họ là tuyệt đối không thể đụng đến.
Còn về phần nguyên nhân, rất đơn giản. Bởi vì sau lưng của chủ tịch tập đoàn Ngọc Thanh là ông chủ của Đại Hưng Thịnh. “Cô... cô là cô Lâm sao?”
Một đảm bảo vệ nhanh chóng thay đổi thái độ, từ vẻ hùng hổ lúc đầu đến giờ đã trở nên kinh sợ.
Đúng thật là hù chết bọn họ.
Nếu như người phụ nữ trước mắt này là Lâm Ngọc Ngân - chủ tịch của tập đoàn Ngọc Thanh thì người đứng bên cạnh cô, vì này là?
Trong vô thức, đám người bảo vệ này chỉ cảm thấy da đầu tê rần rần, chẳng lẽ là người đó sao?
Bọn họ còn chưa kịp hỏi rõ ràng chuyện này, ở phía bên kia Trương Văn Long và Liễu Hồng Ngọc cùng một nhóm người khác vội vàng chạy qua bên này. “Anh Hùng, cô Lâm.” “Cậu chủ, cô Lâm. “Ông chủ, cô Lâm.
Xưng hộ của Trương Văn Long, Liễu Hồng Ngọc và nhóm người phụ trách trong Đại Hưng Thịnh với Trần Hùng hoàn toàn khác nhau. Trương Văn Long gọi là anh Hùng, Liễu Hồng Ngọc xưng hô như là chủ nhân của mình.
Về phần những cấp trên khác trong Đại Hưng Thịnh đều gọi Trần Hùng là ông chủ.
Nhưng bất kể là xưng hô gì đi nữa, đều có thể chứng minh được thân phận của Trần Hùng. “Các người mù mắt chó à, dám vô lễ với anh Hùng và cô Lâm?”
Vừa rồi, Trương Văn Long bọn họ đứng ở tầng trệt đối diện nhìn thấy bên này hình như đã xảy ra chuyện gì, cho nên mới vô cùng lo lắng chạy vội lại đây. Ông quát mắng đám người bảo vệ bên cạnh trước.
Bộp, bộp mấy tiếng, đảm bảo vệ này tất cả đều quỳ gối ngay ngắn trên mặt đtả, không ngừng giải thích, liên tục cầu xin tha thứ.
Trương Đình Đình gần đó lúc này cũng hoàn toàn rơi vào trạng thái trợn tròn mắt. Trong nhất thời, cô ta thậm chí còn không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. “Ông Đường, tôi là cô chủ của Ngọc Lan, Trương...
Nhưng những lời này Trương Đình Đình còn chưa nói xong, Trương Văn Long đã lạnh lùng cắt ngang câu nói của cô ta: “Tôi không quan tâm cô là ai, nhưng cô dám đắc tội với anh Hùng và cô Lâm, hôm nay cô chắc chắn sẽ gặp họa rồi.” “Là tập đoàn Ngọc Lan phải không? Bây giờ tôi chính thức tuyên bố, Đại Hưng Thịnh sẽ hủy bỏ tư cách doanh nghiệp hợp tác Ngọc Lan của các người.”
Trong đầu Trương Đình Đình ầm một tiếng nổ tung, nghe như sấm sét giữa trời quang.
Vì để có thể gia nhập vào Đại Hưng Thịnh, gia tộc đứng sau không biết phải trả giá, phải chi ra bao nhiêu tiền và công sức mới có được tư cách trở thành doanh nghiệp hợp tác. Điều này đối với tập đoàn Ngọc Lan bọn họ là nâng cao một bước, thậm chí còn có cơ hội mở rộng ra quốc tế.
Nhưng hiện tại Trương Văn Long lại nói cho cô ta, ông sẽ hủy bỏ tư cách doanh nghiệp hợp tác của tập đoàn Ngọc Lan với Đại Hưng Thịnh. “Không, không được.”
Trương Đình Đình sợ tới mức hồn bay phách lạc, thần vía lên mây, vội vàng nói: “Ông chủ Trương, ông không thể tùy tiện nói bỏ là bỏ tư cách doanh nghiệp hợp tác giữa tập đoàn Ngọc Lan và Đại Hưng Thịnh như vậy được. Tôi cần một lý do chính đáng.” “Lý do?”
Trần Hùng đứng một chỗ cười như không cười rồi thong thả đi đến cạnh Trương Đình Đình, nói: “Cô còn không hiểu sao? Lý do là vì người sáng lập ra Đại Hưng Thịnh là tôi.” “Anh... của anh. Trương Đình Đình hoàn toàn không thể tiếp nhận nổi chuyện này là thật. “Đúng, tôi chính là ông chủ phía sau Đại Hưng Thịnh, mặt khác tôi còn nói cho cô biết một chuyện rất thú vị. “Vừa nãy cô có nhắc đến chuyện nhà họ Hàn đắc tội với nhân vật lớn nào thì chính là tôi đây. Tên Hàn Vũ kia dám đánh chủ ý lên vợ tôi, cho nên tôi liền giết cả gia đình họ Hàn”
Oành.
Trương Đình Đình chỉ cảm thấy cả đầu cô ta như có một trận nổ mạnh, toàn thân từ trên xuống dưới đều không kiếm được mà run lên.
Cái tên ăn mày trước mặt cô ta thế mà lại là ông chủ đứng sau Đại Hưng Thị, hơn nữa gia tộc nhà họ Hàn ngày xưa giàu nhất thành phố Bình Minh lại bị đổi phương tiêu diệt.
Điều này sao có thể được?
Mặc dù trong lòng Trương Đình Đình hàng ngàn hàng vạn lần không muốn tin đây là sự thật, nhưng chuyện trước mắt này cô ta đã nhìn thấy hết tất cả rồi, cô ta không có cách nào không thể tin được.
Ngay cả người đứng đầu Đại Hưng Thịnh như Trương Văn Long và Liễu Hồng Ngọc hay các bậc lão làng của thành phố Bình Minh đứng trước Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân cũng phải thu mình khúm núm, bao nhiêu đây vẫn chưa đủ để giải thích rõ vấn đề sao? “Xin lỗi, là tôi phạm sai lầm rồi.”
Trương Đình Đình bộp một tiếng quỳ rạp xuống đất, mọi sự cao ngạo, kiêu căng vừa rồi đều biến mất không thể bóng dáng đầu.
Cô ta bị dọa rồi, bị dọa đến mức hoảng loạn rồi.
Trước tiên không cần nói Trần Hùng có thể ra tay với tập đoàn Ngọc Lan hay không, chỉ cần bây giờ Trương Văn Long ra lệnh hủy bỏ tư cách doanh nghiệp hợp tác với Đại Hưng Thịnh mà tập đoàn Ngọc Lan vất vả lắm mới có được, cũng đủ để Trương Đình Đình vứt bỏ nửa cái mạng.
Nếu để cho ông nội, bà nội của cô biết chuyện này, e rằng cô ta sẽ trực tiếp bị trục xuất khỏi gia tộc.
Chỉ mới nghĩ một chút mà toàn thân Trương Đình Đình đã đổ mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy ngày tận thế của mình đến gần lắm rồi. “Xin lỗi, thành thật xin lỗi, là do sai lầm của tôi. Mong anh hãy tha thứ cho tôi, ngàn vạn lần đừng hủy bỏ tư cách hợp tác của tập đoàn Ngọc Lan” “Nếu không, nếu không tôi sẽ chết mất. Cầu xin các người, cầu xin các người.”
Nhưng lại không có một ai để ý đến Trương Đình Đình đang quỳ dưới đất cầu xin tha thứ. Loại người đề tiện này phải được dạy dỗ một chút. “Các cậu đứng ngơ ngác ra đó làm gì, còn không mau mang cô ta đuổi ra ngoài?” “Với cả thông báo cho tập đoàn Ngọc Lan biết bọn họ không cần phải đem sản phẩm của mình đến Đại
Hưng Thịnh nữa. Tư cách doanh nghiệp hợp tác của bọn họ, chính thức bị hủy bỏ.
Một đảm bảo vệ vội vàng gật đầu, bộ dạng như là đang tha chó điên, vừa lôi vừa kéo Trương Đình Đình ra ngoài.
Trần Hùng chỉ nắm tay Lâm Ngọc Ngân, đứng bên cạnh chờ Trương Văn Long và những người có liên quan cùng đến cửa hàng của tập đoàn Ngọc Thanh bên kia.
Lúc tận mắt nhìn thấy cách trang trí bên trong cửa hàng lần đầu tiên, Lâm Ngọc Ngân đứng ở cửa, chỉ cảm thấy cả người đều bị sự kinh ngạc làm cho sững sờ
Đây là lần đầu tiên Lâm Ngọc Ngân nhìn thấy mấy cửa hàng bên này, từ không gian cho đến phong cách thiết kế cửa hàng đều vô cùng xa hoa.
Sản phẩm của các thương hiệu nổi tiếng được trưng bày ở đây, bề ngoài chúng được gọi là cửa hàng, nhưng thực tế, cửa hàng ở đây lại rất khác so với suy nghĩ về cửa hàng của người bình thường.
Nói đúng hơn, đây không khác gì một buổi triển lãm, buổi triển lãm vô cùng hoành tráng. Mỗi một thương hiệu được trưng bày trong cửa hàng chiếm khoảng hai trăm mét vuông, bên trong còn có phòng triển lãm, phòng tiếp khách, thậm chí còn có cả quán cafe nhỏ để thư giãn. Mà vị trí cửa hàng của tập đoàn Ngọc Thanh ở khu trung tâm tấp nập, cửa hàng thiết kế có hai tầng, tổng diện tích hai tầng lên đến một nghìn năm trăm mét vuông.
Hơn nữa, mọi thứ bên trong bất kể từ giả quần áo, hay là phòng tiếp khách, toàn bộ đều rất xa hoa. Sợ là tại Đại Hưng Thịnh này sẽ không thể tìm thấy một không gian trang trí như này, sau đó Lâm Ngọc
Ngân mới biết, cửa hàng xa hoa này, từ trên xuống dưới tất cả chỉ hết năm trăm triệu, thật không thể tin nổi. "Thích không?"
Vào mùa hè, khi bên trong được mở đèn lên, cửa hàng trông không khác gì một cung điện, nếu tập đoàn Ngọc Thanh trưng bày quần áo bán ở đây, nhất định hiệu quả doanh thu ít nhất cũng tốt gấp đôi. "Thích."
Trong lòng Lâm Ngọc Ngân vô cùng kích động, đi dạo bên trong cửa hàng, cô chưa bao giờ nghĩ, bỗng nhiên có một ngày, mình lại có một cửa hàng xa hoa như vậy. Cô giống như một cô bé lọ lem đi vào cung điện ở trong giấc mộng.
Hơn nữa, nơi này sẽ liên kết với các thương hiệu nổi tiếng, chỉ cần như vậy, ấn tượng của cửa hàng với khách cũng đã tăng lên không ít. "Ngọc Thanh, nhất định sẽ vươn ra thị trường quốc tế, hơn nữa chỉ trong vòng vài năm" "Được."
Lúc này, Lâm Ngọc Ngân tràn đầy tự tin.
Trần Hùng tiếp tục nói: "Vài ngày nữa, thành phố sẽ mở cửa đối ngoại với bên ngoài, bảo công ty nhanh chóng đem quần áo qua đây, đến lúc đó cửa hàng liên tục sẽ có một số cuộc trao đổi, đồng thời cũng mời một số nhà thiết kế nổi tiếng qua đây, cùng chúng ta hợp tác, như vậy rất có tiền đề." "Em biết."
Lâm Ngọc Ngân gật đầu: "Em sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ." "Tốt lắm."
Trần Hùng xoay người nhìn về phía đám người Trương Văn Long, cười nói: "Cửa hàng bên này tôi thực sự rất hài lòng, mọi người làm rất tốt." "Cảm ơn anh Hùng đã khen."
Có thể khiến Trần Hùng khen, đám người Trương Văn Long vô cùng vui vẻ, ngay sau đó Trương Văn Long tiếp tục nói: "Anh Hùng, vài ngày nữa ở đây sẽ khai trương, mà trong ngày khai trương đó, chúng tôi sẽ tổ chức một buổi âm nhạc hoành tráng" "Các ngôi sao nổi tiếng chúng tôi liên hệ đều đã đồng ý, chủ yếu đều là những người có tiếng trong showbiz, đồng thời, trước buổi hòa nhạc, chúng tôi sẽ không công bố cụ thể người nổi tiếng nào sẽ tới đây, dùng mánh khóe này để thu hút khách. Không biết anh Hùng cảm thấy như thế nào về chuyện này?"
Đối với những chuyện buôn bán này Trần Hùng cũng không hiểu biết nhiều lắm, thời điểm khai trương sản phẩm điện Thiên Vương, cũng có mời ngôi sao nổi tiếng đến mở buổi âm nhạc, nhưng những chuyện này, đều do cấp dưới chuẩn bị, Trần Hùng cũng không quan tâm lắm.
Trần Hùng quay đầu nhìn về phía Lâm Ngọc Ngân bên cạnh, nói: "Ngọc Ngân, em cảm thấy như vậy được không?"
Lâm Ngọc Ngân suy nghĩ một lát, trả lời: "Thực sự em cũng không hiểu nhiều về những chuyện này, nhưng nếu như phải tạo thế trong thành phố, vì sao không công khai danh tính những người nổi tiếng đến đây luôn? Như vậy chẳng phải sẽ thu hút được nhiều người hơn sao?"
Trương Văn Long cười trả lời: "Cô Ngân vẫn chưa biết rồi, lần này chúng ta khai trương trong thành phố, mục đích chính là muốn quảng bá cửa hàng cho cả nước thậm chí là cả quốc tế, đây không phải Concert của các ngôi sao"
Đến lúc đó, chúng ta sẽ liên hệ với một số nơi truyền thông nổi tiếng, để họ quay và phát trực tiếp buổi biểu diễn này, đồng thời quảng cáo giảm giá một số sản phẩm sau đó để các ngôi sao xuất hiện, nhất định sẽ tạo thành một loạt hiệu ứng hấp dẫn người xem." "Tôi hiểu rồi."
Lâm Ngọc Ngân cười gật đầu nói: "Từ đó, liên tiếp sau buổi biểu diễn của các ngôi sao, sẽ tự động hình thành một chuỗi hiệu ứng, làm nên tìm kiếm hàng đầu, buổi khai trương này sẽ khiến cho nhiều người chú ý hơn." "Ngoài ra, sẽ có không ít người lên mạng tìm kiếm, suy đoán, liệu có thể có ngôi sao mà họ thích tới buổi âm nhạc hay không." "Đúng, cô Ngân nói hoàn toàn chính xác, đây đúng là mục đích cuối cùng trong kế khạc của chúng tôi. Tuy nhiên muốn làm được như vậy, đến khi phát sóng trực tiếp buổi âm nhạc của các ngôi sao, nhất định họ phải là những người vô cùng nổi tiếng, tuyệt đối không thể làm cho người xem thất vọng." "Cho nên chúng ta lần này chúng tôi trực tiếp tìm đến Tinh Tủ, công ty giải trí lớn nhất phía Nam"
Nói đến nơi đây, Trương Văn Long nhìn về phía Trần Hùng: "Anh Hùng, lần này chúng ta mời ngôi sao của Tinh Tú, chi phí có thể không nhỏ, chúng tôi vẫn phải xin ý kiến của anh Hùng." "Chi phí hết bao nhiêu?" Trần Hùng trực tiếp thản nhiên hỏi.
Trương Văn Long trả lời: "Tinh Tú sẽ đưa khoảng mười ngôi sao nhất nhì công ty qua đây, người đại diện cho Tinh Tú, cũng là đại cổ đông của Tinh Tú là Dương Tinh Thần, sẽ chủ động đưa người qua." "Giá cả có thể lên đến ba tỷ" "Hơn nữa, đây chỉ là chi phí cho các ngôi sao trong buổi âm nhạc, ngoài ra còn các khâu trang trí, cùng với các giai đoạn thiết kế khác, dự toán cũng phải lên đến năm tỷ" "Còn nữa, chúng ta mời các công ty truyền thông nổi tiếng trong nước đưa tin, cùng với đội ngũ quay video, phát trực tiếp, những thứ này gộp lại cũng làm nên một khoản chi phí lớn." "Sau đó, mua các tìm kiếm phổ biến, tạo đề tài...
Trương Văn Long còn chưa có nói xong, Trần Hùng đã không còn kiên nhẫn lắng nghe, anh trực tiếp xua tay: "Ông cứ nói thẳng, tổng cộng chi phí hết bao nhiêu đi." "Dự đoán là tám tỷ" Trương Văn Long nói.
Tám tỷ đối với người bình thường mà nói, là một con số trên trời, cho dù là Lâm Ngọc Ngân, cũng bị sốc với con số này.
Nhưng đối với Trần Hùng mà nói, tám tỷ không là chuyện gì to tát cả.
Thiên Vương điện từng tổ chức đêm ca nhạc ở Pháp, mời đến đều là người nổi tiếng quốc tế, tổng cộng tất cả chi phí lần đó, cũng gần ba mươi tỷ.
Tiền tuy có nhiều đi chăng nữa, nhưng cuối cùng cũng đều phải tiêu, không có gì phải đau lòng cả. "Tôi cho phép ông dùng tiền trong tài khoản của công ty để tổ chức đêm ca nhạc này, mục đích chỉ có một, ông nhất định phải làm cho tốt."
Trương Văn Long từ trước đến nay vẫn luôn biết Trần Hùng rất giàu có, nhưng lần này vẫn có chút ngạc nhiên về độ hào phóng của Trần Hùng.
Liễu Hồng Ngọc ở một bên xen mồm nói: "Anh Hùng, Huỳnh Phong ở bên kia vừa gọi điện nói có không ít người muốn hợp tác cùng chúng ta, mua không gian quảng cáo của đêm ca nhạc này, anh cảm thấy thế nào?" "Mua không gian quảng cáo? Có phải là muốn mượn không gian để quảng cáo sản phẩm của họ không?" "Đúng vậy."
Liễu Hồng Ngọc trả lời: "Nếu chúng ta cho người ngoài mượn không gian quảng cáo, họ cũng sẽ góp tiền tài trợ, như vậy có thể giúp chúng ta giảm bớt một khoản chi phí" "Ha hả, không cần."
Trần Hùng trả lời ngắn gọn, dứt khoát: "Buổi âm nhạc lần này, sở dĩ chúng ta làm vì chỉ muốn quảng cáo cho cửa hàng của chúng ta, cho nên tất cả không gian quảng cáo, tất cả buổi trực tiếp đêm âm nhạc, chỉ có thể quảng cáo cho cửa hàng chúng ta." "Những thứ khác, đừng dính dáng đến."
Giàu có hào sảng là gì, đây chính là giàu có hào sång.
Trần Hùng tôi không thiếu tiền, nếu như phải làm, vậy thì phải làm cho tốt nhất, hơn nữa còn là duy nhất, ông đây có tiền, cần gì sự đồng ý của các người chứ?
Lúc này, Trần Hùng lại thêm một câu: “Ngoại trừ quảng cáo của Đại Hưng Thịnh, phần ra một phần vị trí cho Ngọc Thanh.”
Lâm Ngọc Hân ở bên cạnh run lên, không thể tin nổi nhìn Trần Hùng, nói: “Trần Hùng, anh đang đùa cái gì vậy?” “Anh không đùa
Nhưng Trần Hùng lại cười nói: “Buổi biểu diễn lần này nhất định sẽ có lượt truy cập rất lớn, bây giờ Ngọc Thanh chỉ có một mức độ nổi tiếng nhất định trên các phương tiện truyền thông phía Nam, muốn có sự nổi tiếng trong nước thì vẫn còn kém xa “Mà lần này, là cơ hội tốt nhất.”
Trương Văn Long, Liễu Hồng Ngọc và những người khác ở một bên, lúc này không có bất kỳ ý kiến gì, Trần
Hùng làm như vậy, không hề sai.
Hơn nữa cho dù bọn họ có ý kiến cũng không dám đề ra, Đại Hưng Thịnh đều là của Trần Hùng người ta, anh ta phát cho vợ mình chút phúc lợi, không quá đáng đúng không?
Vì vậy, Ngọc Thanh trở thành nhà đồng hành hợp tác hỗ trợ duy nhất của buổi hòa nhạc, cứ như thế mà định xuống.
Rời khỏi Đại Hưng Thịnh, trở về nhà, Lâm Ngọc Hân vẫn cảm thấy không thề tin nổi. Dù sao chuyện này đối với Ngọc Thanh mà nói, thật sự là một sự giúp đỡ rất lớn. “Nghĩ gì vậy?” Trần Hùng ở bên cạnh nhìn dáng vẻ Lâm Ngọc Hân suy nghĩ miên man, hỏi. “Không có gì.
Lâm Ngọc Hân vội vàng lắc đầu: “Chỉ là không ngờ anh vậy mà lại giữ phần quảng cáo này lại cho Ngọc Thanh” “Mọi thứ của anh đều có thể cho em, chỉ một vị trí quảng cáo thì có là gì chứ.” “Ngoài ra đến lúc đó, thông báo cho bên Minh Hạ, để Phùng Tuyết cũng đến hát mấy bài đi. Cô ấy có thể làm người đại diện thương hiệu cho Ngọc Thanh, có thể đứng chung sân khấu với những ngôi sao hàng đầu trong nước, cũng có thể làm tăng mức độ nổi tiếng của cô ấy.
Cách nghĩ này, thật ra Lâm Ngọc Hân đã có từ lâu rồi, chỉ là da mặt cô mỏng, không biết nên mở lời thế nào.
Nhưng không ngờ bây giờ Trần Hùng lại chủ động nhắc đến chuyện này.
Lâm Ngọc Hân ngẩn ra mấy giây, Trần Hùng nói đùa: "Sao vậy, em không đồng ý sao? Không đồng ý thì bỏ đi. “Không, tất nhiên em đồng ý rồi.”
Lâm Ngọc Hân vội vàng nói, nếu như Trần Hùng đã mở lời rồi, vậy thì da mặt cô cũng phải dày lên một chút.
Cô lập tức lấy điện thoại ra gọi cho người quản lý của Phùng Tuyết là Trương Ánh, nói rõ tình hình. Sau khi nhận được tin tức này, Trương Ánh bên kia điện thoại kích động đến phát điên luôn, thậm chí cô ấy còn có chút nói năng lộn xộn, lập tức đồng ý, nói lập tức đi sắp xếp.
Sau khi làm xong chuyện này, Lâm Ngọc Hân nghiêm túc nhìn Trần Hùng, nói: “Chồng ơi, cảm ơn anh” "Ha ha."
Trần Hùng cười: “Không cần cảm ơn anh, em xem các nhãn hiệu khác muốn lấy vị trí quảng cáo của buổi hòa nhạc lần này, những ngôi sao khác muốn có cơ hội đừng cùng sân khấu với những người nổi tiếng trong nước, đều phải trả một cái giá xứng đáng “Đây không phải là một con số nhỏ đâu, cho nên em cũng phải trả phí cho anh.”
Vẻ mặt Lâm Ngọc Hân nghi ngờ nói: “Em... em không có nhiều tiền như vậy.” “Không cần em đưa tiền” Trần Hùng cười nói. “Vậy?” Lâm Ngọc Hân ngẩn ra nhìn Trần Hùng, thoáng chốc, cô đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sau lưng.
Cô thấy được từ giữa lông mày Trần Hùng, một tia tà ác, loại cảm giác đó giống như mình đột nhiên bị nhìn chăm chăm bởi một con sói lớn vậy.
“Anh... anh muốn làm cái gì?”
Lâm Ngọc Hân vô thức lùi về phía sau một bước, mà cô lùi lại một bước, Trần Hùng lại cười híp mắt tiến về phía trước một bước.
Rất nhanh, Lâm Ngọc Hân đã bị Trần Hùng ép lùi đến một góc của bức tường.
Sau đó, tay Trần Hùng chống lên bức tường đối diện, một tay nắm cằm Lâm Ngọc Hân: “Anh muốn em lấy thân bồi đắp
Gương mặt Lâm Ngọc Hân nhanh chóng đỏ bừng, tuy nhiên cô lại không phản kháng, chỉ là toàn thân căng cứng, hai mắt nhắm chặt lại.
Lần này, Trần Hùng không lùi bước nữa, anh dùng hai tay nâng mặt Lâm Ngọc Hân lên, hôn lên môi cô.
Lúc này, Lâm Ngọc Hân chỉ cảm thấy toàn thân giống như có một luồng điện xẹt qua vậy, dần dần, cơ thể căng cứng của cô cũng trở lên thả lỏng.
Trần Hùng ôm chặt lấy cô, mà Lâm Ngọc Hân cũng vô thức ôm chặt Trần Hùng, sau một trận triền miên, Trần Hùng dứt khoát bế cả người cô lên, đi vào phòng ngủ. “Ngọc Hân, chúng ta chính thức bắt đầu nhé, được không?”
Trần Hùng dịu dàng dùng tay vuốt tóc Lâm Ngọc Hân, hỏi ý kiến cô.
Lâm Ngọc Hân nằm trên giường, tim đập thình thịch, giống như những con nai nhỏ chạy qua vậy, thật ra cô vẫn luôn mong chờ giây phút này, đồng thời, cũng có chút sợ hãi giây phút này.
Trước kia bọn họ có vô số cơ hội như vậy, nhưng hai người vẫn không đi đến bước cuối cùng, dù sau quãng thời gian sáu năm trống vắng cũng cần phải làm quen lại.
Cũng chỉ có hai người thật sự yêu nhau, mới có thể chịu được thử thách của tình yêu mà thôi. Mà hôm nay, mọi thứ đều đã vào nề nếp rồi, Trần
Hùng không phải giả vờ quân tử nữa, Lâm Ngọc Hân cũng không cần giả vờ dè dặt nữa,
Vốn dĩ bọn họ là vợ chồng, hơn nữa cũng đã sớm có con gái rồi, cho nên mọi chuyện bọn họ làm bây giờ đều là hợp pháp. "Um."
Lâm Ngọc Hân nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trần Hùng, trong lòng có sự thích thú không nói lên lời, trên mặt tràn đầy mê mẩn.
Cô cảm thấy mình rất may mắn, may mắn vì mình có thể gả cho một chồng mà mình thích, đồng thời cũng yêu mình sâu đậm.
Cô muốn cho anh mọi thứ của mình, không cần phải keo kiệt.
Trần Hùng cười với Lâm Ngọc Hân, sau đó dịu dàng tiến hành động tác tiếp theo.
Lâm Ngọc Hân cũng bắt đầu phối hợp, từ sự xa lạ lúc đầu trở lên thành thạo, cuối cùng linh hồn của hai bọn họ cùng nhau thăng hoa.
Ngoài cửa sổ, một hàng chim sẻ đứng trên cây hót líu lo, song túc song phi.
Trong biệt thự, một đôi thần tiên hiệp nữ cuối cùng sau đêm đó của sáu năm trước, lại đi đến bước này.
Sau khi xong chuyện, gương mặt Lâm Ngọc Hân tràn đầy mãn nguyện, cô nằm trong lòng Trần Hùng, dùng ngón tay vẽ vẽ trên lồng ngực Trần Hùng. “Chồng ơi, mấy năm nay anh ở nước ngoài, có đối xử dịu dàng thế này với người phụ nữ nào khác không?”
Quả nhiên, phụ nữ trên thế giới đều như vậy, sau khi đi đến bước này, thì bắt đầu đào sâu gốc rễ.
Lúc trước Nghiêm Vu Tu nói với Trần Hùng những lời này anh còn không tin, bây giờ Trần Hùng thật sự tin rồi, đây quả thật là tính cách của phụ nữ.
Trần Hùng vội vàng lắc đầu, nói: “Sáu năm nay anh lúc nào cũng nhớ đến em, trong tim đã sớm không thể có người phụ nữ nào khác nữa rồi, sao có thể dịu dàng thế này với người phụ nữ khác chứ?”
Trần Hùng quả thật không nói dối, từ sau khi anh cùng với Lâm Ngọc Hân đêm đó, trong lòng anh quả thật không thể chứa được người phụ nữ nào khác.
Những đây chỉ là phương diện tinh thần mà thôi, về phần phương diện thân thể, sáu năm mà không động vào người phụ nữ nào thì tuyệt đối không thể nào.
Trần Hùng là điện chủ của Thiên Vương điện, nếu như anh không chứng minh mình là đàn ông, có thể sẽ bị người khác chế cười, làm sao thu phục được người khác chứ?
“Thật sao?”
Lâm Ngọc Hân bán tín bán nghi nhìn Trần Hùng: “Anh không lừa em chứ?" “Không lừa em.” Câu trả lời của Trần Hùng có chút nói dối, cũng không biết tại sao, ở trước người mình yêu nhất, anh vậy mà lại không biết nói dối, hơn nữa còn căng thẳng.
Lâm Ngọc Hân cười tủm tỉm: “Trên thế giới này, làm gì có mèo mà không ăn vụng chứ?” “Hơn nữa, anh còn là một con hổ, anh không lừa được em đâu.
Sau lưng Trần Hùng bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, xem ra anh đã đánh giá thấp Lâm Ngọc Hân rồi. “Ha ha, trêu em thôi.”
Lâm Ngọc Hân đột nhiên chuyển chủ đề: “Chồng, em không quan tâm anh đã làm qua cái gì, những chuyện đó đều không liên quan đến em, nhưng anh phải đồng ý với em, bắt đầu từ bây giờ, anh chỉ có thể có một người con gái là em thôi.”
Lúc này Trần Hùng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm chặt Lâm Ngọc Hân vào òng: “Anh đảm bảo.
Cả buổi chiều hôm nay, Trần Hùng và Lâm Ngọc Hân đều không ra khỏi phòng.
Buổi tối bọn họ lại ăn một bữa tối dưới ánh nền, sau khi ăn xong, Trần Hùng trực tiếp ở ban công ngoài trời tranh thủ ngắm trăng sao, lại cùng Lâm Ngọc Hân ôm nhau.
Ngày hôm sau, Lâm Ngọc Hân tràn đầy năng lượng đến công ty, mà cả ngày này Trần Hùng lại ở trong nhà bơ phờ.
Anh đã rất nhiều năm không xuất hiện loại tình huống này rồi, đến cả trận quyết chiến cuối cùng với Hắc Ám đồ đằng hai năm trước, đều chưa từng trải qua cảm giác mệt như thế này.
Ba ngày sau, Trương Văn Long gọi điện thoại cho Trần Hùng.
Nói bên Tinh Tú đã đến thành phố Bình Minh rồi, bởi vì quy mô buổi biểu diện lần này rất lớn, cho nên các ngôi sao phía bên công ty giải trí Tinh Tú cần phải đến tập duyệt trước ba ngày. Tất nhiên, khi tập duyệt toàn bộ sân vận động đều phải đóng cửa và bảo mật tuyệt đối.
Cho nên, tối nay, Trương Văn Long mời đám người bọn họ một bữa tối thịnh soạn, hi vọng Trần Hùng ông chủ đứng phía sau Đại Hưng Thịnh có thể xuất hiện.
Bởi vì lo lắng Trần Hùng không đồng ý, cho nên Trương Văn Long vừa mới bắt đầu đã nói với Trần Hùng, nói Tinh Tú là một công ty giải trí lớn nhất phía Nam, có quan hệ thân thiết với các hào môn gia tộc phía Nam.
Đồng thời ngôi sao đứng đầu Tinh Tủ Lý Diệu Hương là bạn bạn gái của người thừa kế của một hào môn nào đó ở phía Nam.
Lý do Trương Văn Long nói những lời này, không phải muốn dùng cái này để đe dọa Trần Hùng, ông không cái gan đó mà là bởi vì Trương Văn Long biết Trần Hùng muốn phát triển xuống phía Nam, cho nên có thể tiếp xúc trước với các nhân vật thượng lưu ở phía Nam, sẽ tốt hơn.
Mà thật sự Trần Hùng cũng suy nghĩ như vậy, trước kia Viễn Trọng Chi nói không hề sai.
Mặc dù Thiên Vương điện ở nước ngoài là thế lực lớn, nhưng trong thời gian ngắn ngủi muốn khiến Thiên Vương điện quay về Vạn Hoa hoàn toàn không thiết thực.
Trong nước họa hổ tàng long, các gia tộc hào môn lợi hại thật sự quá nhiều.
Những sự tồn tại đứng trên đỉnh kim tự tháp sẽ không dễ dàng đồng ý cho một tổ chức lớn như Thiên Vương điện tiến vào trong nước.
Mà nhà họ Trần là một hào môn siếp cấp số một số hai phương Bắc, sẽ không cho Trần Hùng thời gian lâu như vậy.
Vì vậy, muốn quay lại nhà họ Trần tìm lại công đạo cho mình, muốn lấy lại mọi thứ thuộc về mình, muốn đấu với nhà họ Trần, Trần Hùng nhất định phải xây dựng lực lượng của mình ở trong nước.
Cho nên sau khi Trần Hùng đặt xong nền móng Tam Giang, mục tiêu tiếp theo của Trần Hùng chính là cả phía Nam.
Làm như vậy, có thể tiếp xúc với các nhân vật thượng lưu ở phía Nam, là một chuyện tốt.
Trần Hùng lập tức đồng ý, sau đó anh gọi điện thoại cho Lâm Ngọc Hân, hỏi có có muốn cùng đến bữa tiệc tối nay không.
Lâm Ngọc Hân từ chối Trần Hùng, bởi vì nhóm người Phùng Tuyết cũng đã đến rồi, dựa vào địa vị của Phùng Tuyết thì không có tư cách tham gia bữa tiệc với một số ngôi sao của Tinh Tú.