Hắn ta vẫn kiên quyết không chịu buông Lạc Hà ra, Truy Phong thấy thế liền thở dài.
“Loại người như ông mà cũng có thể gặp được người phụ nữ vì mình mà chết, vận khí của anh quả thực không tồi!”
Nguyễn Kiền Bá đột nhiên ngẩng đầu nhìn Truy Phong nói.
“Sao cậu không tới đây sớm hơn? Nếu cậu xuất hiện sớm hơn, cô ấy cũng sẽ không chết.”
Lúc này, Nguyễn Kiền Bá dường như không biết cách nào có thể trút được nỗi uất ức trong lòng, liền quay sang trách cứ Thanh Cảnh Môn.
Truy Phong cảm thấy buồn cười, nói.
“Chính ông không có năng lực bảo vệ người phụ nữ của mình, vậy mà còn dám quay sang trách cứ chúng tôi?”
“Nguyễn Kiền Bá, ông ngàn lần cũng đừng quên là ai đã giết người người phụ nữ của ông, là ai đã phái con Sói vàng đó tới?”
Nhất thời Nguyễn Kiền Bá liền lâm vào trầm mặc.
Truy Phong cũng không có thời gian ở đó nghe ông ta trách cứ bậy bạ, dù sao bây giờ trên vai ông ta vẫn còn bị cắm một thanh phi đao.
Hai mươi phút sau, toàn bộ biệt thự của nhà họ Nguyễn đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, sau đó biệt thự bị trực tiếp niêm phong, những người còn lại bị người của Thanh Cảnh Môn trực tiếp áp giải về.
“Nhà họ Nguyễn lần này xem như tiêu rồi.”
Trên tòa nhà bên này, Trần Hùng đặt chiếc ống nhòm quân sự trên tay xuống, nói với Nghiêm Hưng Đằng bên cạnh.
“Đi nào người anh em, trò chơi đã chính thức bắt đầu rồi, trận này chúng ta nắm chắc trong tay tám phần thắng!”
Cả hai quay người nhanh chóng rời khỏi khỏi tòa nhà và trở về trụ sở ở phía bắc của Thanh Cảnh Môn.
Buổi chiều hôm đó, ánh mặt trời có chút chói mắt, nhưng ở bên trong phòng giam ở căn cứ của Thanh Cảnh Môn, không khí hoàn toàn lạnh lẽo và ẩm ướt.
Lúc này, Nguyễn Kiền Bá đang bị giam ở trong phòng giam này, trước đây cũng là nơi giam giữ người.
Cửa mở, bên trong lóe lên chút ánh sáng mờ ảo, lúc này Trần Hùng từ bên ngoài bước vào, đi cùng anh ta còn có Nghiêm Hưng Đằng.
Nguyễn Kiền Bá mới bị giam trong phòng giam này có mấy ngày mà thân thể đã trông tiều tuỵ hẳn đi, cả người thơ thẩn như mất hết hồn vía, nhìn bộ dạng ông ta hiện tại so với xác chết cũng không khác gì nhau.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi một ngày, Nguyễn Kiền Bá từ người đứng đầu một đại gia tộc trực tiếp bị giáng xuống trở thành tù nhân như hiện tại.
Bây giờ ông ta không có gì cả, ngay cả người phụ nữ ông ta yêu thương nhất cũng rời bỏ ông ta, đổi lại là người khác cũng không thể chịu nổi đả kích trí mạng như vậy.
Nhìn thấy Nguyễn Kiền Bá, đó là một trong những thủ phạm đã đích thân gây ra cái chết cho những người nhà họ Nghiêm, ánh mắt Nghiêm Hưng Đằng đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm ông ta, hai quả đấm nắm chặt, hận không thể ngay lập tức tiến đến xé xác ông ta ra hàng trăm mảnh.
Nhưng Nghiêm Hưng Đằng cũng biết rằng đây không phải là thời gian để giải quyết ân oán với ông ta, bởi vì ông ta còn có vai trò rất quan trọng.
Trần Hùng và Nghiêm Hưng Đằng đến bên ngoài hàng rào sắt của phòng giam, nhìn bộ dạng của Nguyễn Kiền Bá, Trần Hùng từ trong túi lấy một điếu thuốc rồi châm lửa đưa cho ông ta.
Ông ta không cầm lấy điếu thuốc từ tay Trần Hùng.
Ông ta thậm chí cảm thấy hành vi của Trần Hùng có chút kinh tởm, ông ta nhướng lên mi mắt nhìn về phía Trần Hùng, sau đó mỉm cười nói.
“Anh muốn tôi giao nộp chứng cứ việc bốn đại gia tộc liên thủ tiêu diệt nhà họ Nghiêm đúng không? Chỉ có như vậy, anh mới có thể huy động lực lượng của Thanh Cảnh Môn để tiêu diệt ba đại gia tộc, giúp cho nhà họ Nghiêm báo thù.”
“Ông nói hoàn toàn đúng.”
Trần Hùng cũng không có gì phải quanh co giấu diếm, chỉ vào Nghiêm Hưng Đằng đang đứng bên cạnh, hỏi ông ta.
“Nguyễn Kiền Bá, ông còn nhận ra người này không?”
“Haha, sao tôi lại không biết được chứ, chỉ mới qua hai năm, làm sao tôi có thể sớm lãng quên cậu chủ nhà họ Nghiêm như vậy được?”
“Khi đó, từng người một của nhà họ Nghiêm bị bốn đại gia tộc của chúng tôi ép buộc phải nhảy lầu, sở dĩ bọn họ phải đành làm vậy là để thu hút lực chú ý của chúng tôi, mong muốn chúng tôi tha cho nhà Nghiêm một con đường sống.”
“Tôi cũng không ngờ tới, cuối cùng anh cũng đã trở lại.”
Nguyễn Kiền Bá nói ra những lời này không có vẻ nào tỏ ra hối hận.