"Hôm nay tôi chỉ giết bà, lúc nào bà cũng có thể lập một vị vương mới mà không hề bị ảnh hưởng gì,nhưng nếu như có lần sau thì tôi sẽ hủy diệt cả dòng dõi nhà bà, nếu bà không tin thì cứ phóng ngựa qua đây mà xem."
"Ký tên: Trần Hùng."
Sau khi xem xong nội dung trên bức thư, Ngô Quế Anh chỉ cảm thấy một dòng máu nóng đang tán loạn trong đầu bà, cả người tức giận đến không ngừng run rẩy.
"Càn rỡ, tên này thật ngang ngược xằng bậy, vậy mà nó dám uy hiếp tôi, tôi là bà nội của nó đấy."
"Tức chết đi mất, thật sự là tức chết tôi rồi."
Cả sân vườn đều vang vọng giọng nói vô cùng tức giận của Ngô Quế Anh, đám người Trần Tôn Long cũng bị cảnh này làm giật mình đến ngẩn cả người ra đấy.
Vậy mà Trần Hùng lại có thể giết chết Thượng Quan Anh Hùng, rốt cuộc sao anh lại làm thế được chứ?
Nơi ở của Thượng Quan Anh Hùng được bảo vệ rất nghiêm ngặt, không chỉ có đủ các loại xạ thủ, tay súng bắn tỉa bảo vệ, còn có nhiều người rất mạnh, thêm cả ba anh em nhà họ Hầu bảo vệ ông ta nữa, theo lý mà nói thì vốn dĩ sẽ không ai có thể xông vào nơi ở của Thượng Quan Anh Hùng mới phải, huống chi là lấy mạng ông ta.
Nhìn vào nhà họ Trần mà xem, cũng chỉ có một người vẫn luôn bảo vệ bên cạnh bà chủ, chắc là có bản lĩnh này.
Còn năm nay Trần Hùng chỉ mới chưa đến ba mươi tuổi, chẳng lẽ anh đã có thể so vai với người luôn kề cận bảo vệ bà chủ à?
Chuyện này tuyệt đối không thể nào.
Bôn Lôi ngồi trên xe lăn bên kia, ông ta hít sâu một hơi, Trần Hùng gửi những thứ như thế này đến cho bà chủ, trong lòng ông hiểu rõ Trần Hùng đang giúp ông, nên hôm nay ông mới được thoát một kiếp nạn.
Trần Tôn Long ở một bên, là người đầu tiên mở miệng khuyên giải: "Mẹ, ngay cả Thượng Quan Anh Hùng cũng chết trong tay Trần Hùng rồi, chẳng lẽ mẹ còn tưởng rằng Trần Hùng không có bản lĩnh gì sao?"
"Ngay cả Thượng Quan Anh Hùng cũng không đấu lại Trần Hùng, vậy thì Bôn Lôi sao có thể là đối thủ của nó chứ?"
“Hừ!"
Ngô Quế Anh khẽ lên tiếng, sau đó nhìn về hướng người làm đã đưa tin đến đang đứng bên kia: "Xác định người gửi thư là Trần Hùng đúng không?"
Người đó vội vàng đáp: "Là một người giao hàng, nói có người cho anh ấy mấy triệu, kêu anh ấy mang những thứ này đến nhà họ Trần chúng ta, hơn nữa còn tiện thể nhắn lại nói là do Trần Hùng gửi cho bà chủ ạ."
"Chắc chắn nó vẫn đang ở phía Bắc."
Bỗng nhiên Ngô Quế Anh gầm nhẹ một tiếng: "Đi thông báo, phát động tất cả lực lượng của nhà họ Trần ở phía Bắc, toàn lực phong tỏa lại, nhất định phải bắt được cái tên xui xẻo kia lại cho tôi."
Sau khi nói xong những lời này, Ngô Quế Anh tức giận đùng đùng rời đi, chẳng thèm hỏi tội Bôn Lôi nữa.
Lúc này, cuối cùng Trần Tôn Long cũng thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn về bên phía Bôn Lôi, nói với ông ấy: "Coi như chuyện này đã qua rồi, thằng nhóc đó vẫn có chút tình người, vậy mà lại dùng cách này để giải vây cho ông."
"Nhưng mà, tên Thượng Quan Anh Hùng kia thật sự là do nó giết sao?"
Thượng Quan Anh Hùng người đứng đầu nhà họ Trần, ông ta chết, nhưng Trần Tôn Long lại chẳng hề thể hiện ra tâm trạng tức giận hay đau buồn gì, ngược lại trong giọng nói còn có chút vui mừng.
Nhà họ Trần phái mốt đống phe phái đông đảo, mọi người đều vì mình nên không ngừng tranh đấu gay gắt.
Thượng Quan Anh Hùng không phải thuộc dòng dõi của Trần Tôn Long, ngược lại bởi vì tình cảm năm đó của mẹ Trần Hùng, từ trước đến nay vẫn luôn đối địch với ông ta, hôm nay Thượng Quan Anh Hùng đã chết rồi, hiển nhiên trong lòng Trần Tôn Long rất vui.
Chỉ là nhất thời cảm thấy vui mừng thôi, bởi vì mặc dù Thượng Quan Anh Hùng đã chết rồi, nhưng những người nhà Thượng Quan ở tỉnh Minh Diệu vẫn chưa bị giết chết, lúc nào bà chủ cũng có thể lập một vị vua mới để thay thế Thượng Quan Anh Hùng.
Bôn Lôi ở kế bên mở miệng nói: "Ông chủ, trước đó tôi đã nói cậu ba chính là một con rồng mà."
"Đừng nói nó giết chết Thượng Quan Anh Hùng, nếu như thật sự đúng với những gì mà lòng nó thì cả nhà tôi sẽ bị tiêu diệt cả đấy, cũng không phải là đang nói khoác lác, có thể nó thật sự là có năng lực như thế."