Trần Hùng chạy nhanh đến khách sạn bên kia, đồng thời anh lấy di động ra, trước điên gọi một cuộc điện thoại cho Tám ngón tay điên.
Điện thoại nháy mắt được nhận, bên kia truyền đến thanh âm bặm miệng của Tám ngón tay điên: “Trần Hùng, rốt cuộc anh làm gì vậy, sao mãi không nhận điện thoại? Bao giờ anh về?”
“Hiện tại bên kia của anh là tình trạng như thế nào?” Trần Hùng hỏi.
“Không có tình trạng gì.” Tám ngón tay điên nghi hoặc trả lời: “Chúng ta đã ăn cơm xong, đoàn phim Bạch Xà đã đi vào rừng hoa đào quay cảnh đêm. Người nhà anh bây giờ còn ở khách sạn, bọn họ một lúc nữa cũng muốn đi qua xem thử.”
“Đừng đi.”
Trần Hùng dùng một ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói: “Tám ngón tay điên, tôi nói ngắn gọn.”
“Kẻ thù của tôi là Dạ Tu La hiện tại đang ở trên núi Bồng Lai. Anh ta đưa tới một số lượng lớn sát thủ cấp cao và lính đánh thuê, còn có thợ săn tiền thưởng nữa. Hiện tại anh ta đang dẫn theo tất cả đi về hướng Phùng Tuyết, hiện tại tôi phải đi qua cứu Phùng Tuyết.”
“Nhưng mà để phòng ngừa vạn nhất, anh nhất định phải để cho người thân của tôi ở nguyên trong khách sạn, bảo vệ cho bọn họ an toàn.”
Tám ngón tay điên ở đầu bên kia điện thoại lập tức trở nên nghiêm túc, nói: “Trần Hùng, tình huống gì vậy?”
“Lập tức giải thích thì cũng không rõ ràng lắm, anh chỉ cần nhớ kỹ, bảo vệ tốt người thân của tôi là được. Ngắt!”
Nói xong, Trần Hùng lập tức cúp điện thoại, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía rừng hoa đào.
Lúc này, ở rừng hoa đào, đoàn phim Bạch Xà đã chuẩn bị tốt tất cả.
Vì sao cảnh phim này cần phải diễn đêm ở đây, bởi vì nhân vật chính là Bạch Tố Trinh đã đại chiến với một con rết tinh trong rừng hoa đào, cuối cùng tiêu diệt con rết tinh này.
Nếu là lúc yêu quái thường xuất hiện thì đương nhiên không khí buổi tối là thích hợp nhất.
Lúc này Phùng Tuyết đã thay xong trang phục, đã buộc xong hệ thống cáp treo vào người, chỉ đạo võ thuật đang chỉ đạo cho cô ấy động tác của phân cảnh tiếp theo.
Đồng thời người đóng con rết tinh cũng đã trang điểm xong, đã chuẩn bị công việc xong hết.
Tất cả đèn đều được đặt trên một cây hoa đào khá lớn, hơn nữa do hiệu quả của băng khô làm cho hiện trường thoạt nhìn tựa như ảo mộng.
Vài phút qua đi, chính thức bắt đầu quay phim.
Phùng Tuyết đeo hệ thống cáp treo, mặc một bộ trang phục màu trắng giống như tiên nữ hạ phàm, vọt xuống từ trên cây hoa đào, cảnh tương thoạt nhìn rất thật, rất tiên.
“Thật sự rất đẹp.”
Trong lúc nhất thời, nhân viên công tác ở chung quanh đều có cảm giác xem đến ngây người.
Đạo diễn Trình Hữu Đạo bên kia hô một tiếng trước: “Con rết tinh vào cảnh.”
Trong phút chốc, dưới tàng cây hoa đào có một làn sương màu xanh biếc xuất hiện. Sự chân thực này thật giống như yêu quái chân chính sẽ xuất hiện.
Ước chừng ba giây sau, từ trong sương khói xuất hiện một bóng người.
Nhưng mà khi người chung quanh nhìn thấy bóng người này, tất cả mọi người ngây ngẩn toàn thân, trên mặt tràn ngập khiếp sợ và nghi hoặc!
Vì người đi ra từ bên trong làn khói xanh biếc không phải là diễn viên diễn vai con rết tinh!
Mà là một người đàn ông nước ngoài có mái tóc màu xanh lá, dáng người cao gầy yếu ớt.