“Ông Mộng Lan, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?”
“Lẽ nào tất cả đều là giả sao?”
Có một khoảnh khắc, Nghiêm Hưng Đằng đã muốn đi tìm Ông Đại Hùng tới để tranh luận nhưng anh ta đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
Chẳng lẽ Ông Đại Hùng không biết chuyện này sao?
Chắc chắn ông ta đã biết tất cả, thật ra chính nhà họ Ông của ông ta đã bày ra cái bẫy này, chỉ chờ Nghiêm Hưng Đằng nhảy vào.
Ông Đại Hùng vẫn luôn mơ tưởng tới con dao Long Khuyết của cha anh ta, vì thế ông ta mới lợi dụng tình cảm giữa anh ta và Ông Mộng Lan để kéo anh ta từ nước ngoài về.
Không nói tới chuyện trong tay Nghiêm Hưng Đằng không hề có món báu vật kia, cho dù có nó, một khi giao món đồ đó vào tay Ông Đại Hùng, chỉ sợ rằng Nghiêm Hưng Đằng sẽ trở thành tù nhân ngay lập tức.
“Đúng là lòng dạ độc ác.’
Nghiêm Hưng Đằng thở dài, hai tay nắm chặt thành quyền, lòng đau như dao cắt.
Nơi đây không nên ở lại lâu, Nghiêm Hưng Đằng lặng lẽ xoay người, định lén lút rời khỏi nhà họ Ông.
Nhưng ngay lúc anh ta chuẩn bị rời đi, sau lưng chợt truyền tới một trận gió lạnh.
“Nghiêm Hưng Đằng, sao anh lại ở đây.
Không ngờ lại là giọng nói của Ông Mộng Lan. Trong lòng Nghiêm Hưng Đằng khẽ run rẩy, anh ta xoay người lại, thật sự đã nhìn thấy Ông Mộng Lan và người thanh niên vốn đang ở cạnh chòi nghỉ mát, hiện giờ lại xuất hiện sau lưng anh ta.
“À…không có gì, chỉ là anh không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo vài vòng.” Nghiêm Hưng Đằng cố nén nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng, nói với Ông Mộng Lan.
“Thế vừa rồi anh có nghe thấy gì không?”
Nghiêm Hưng Đằng vội vàng lắc đầu, đáp: “Không, anh vừa mới ra ngoài thôi. Đúng rồi, Mộng Lan, em làm gì ở đây thế? Vị này là?”
Không đợi Ông Mộng Lan giới thiệu, người thanh niên kia lập tức mở miệng nói: “Tôi là Hoàng Dương, là cậu cả của nhà họ Hoàng, một gia tộc quyền thế ở tỉnh Minh Diệu, đồng thời cũng là học trò của Ông Đại Hùng, là đàn anh của Mộng Lan.”
“Ồ, chào anh Hoàng.”
Nghiêm Hưng Đằng vội vàng chắp tay: “Cũng muộn lắm rồi, tôi đi ngủ trước, hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ.” Ông Mộng Lan và Hoàng Dương đều gật đầu.
Lúc Nghiêm Hưng Đằng xoay người, cả khuôn mặt anh ta đều khẽ run rẩy, hốc mắt đã đỏ lên từ lâu.
Rõ ràng bản thân hận tới mức muốn lôi đôi nam nữ thối tha này ra băm vằm thành trăm mảnh nhưng anh ta lại không có khả năng. Nói ra thì anh ta chẳng qua cũng chỉ là một tên thư sinh yếu ớt trói gà không chặt mà thôi.
Việc cấp bách hiện giờ là phải nhanh chóng rời khỏi nhà họ Ông, vì Nghiêm Hưng Đằng không thể nào xác định những kẻ mặt người dạ thú nhà họ Ông sẽ trở mặt với anh ta vào lúc nào.
Nghiêm Hưng Đằng cố gắng không để lộ bất kỳ sơ hở nào, nhanh chóng rời đi.
Thế nhưng, anh ta còn chưa đi được hai bước, Hoàng Dương ở sau lưng đã bất ngờ bước tới, đá mạnh vào lưng của Nghiêm Hưng Đằng.
Gã Hoàng Dương này cũng là một cao thủ, cú đạp này của anh ta đã làm Nghiêm Hưng Đằng bay đi, sau đó ngã mạnh xuống đất.
“Nghiêm Hưng Đằng, mày còn giả vờ sao? Chúng tao biết mày đã nhìn thấy hết chuyện giữa tao và Mộng Lan rồi, nếu đã như thế thì mọi người không cần diễn kịch nữa.”. Truyện Điền Văn
“Nói thật cho mày biết, Mộng Lan đã là người phụ nữ của tao từ lâu rồi, hơn nữa trong bụng cô ấy cũng đã có con của tao.”
“Ngoài ra, hai nhà họ Ông và họ Hoàng cũng đã quyết định mối hôn sự này rồi. Mẹ nó, mày là cái thá gì, còn coi mình là cậu chủ nhà họ Nghiêm ở tỉnh Đông Thành đấy? Cóc ghẻ mà còn đòi ăn thịt thiên nga, dám giành phụ nữ với ông đây à?”
Nghiêm Hưng Đằng xoay người, khuôn mặt dữ tợn mà tuyệt vọng. Anh ta không hề nhìn Hoàng Dương mà chỉ quay sang nhìn Ông Mộng Lan, hỏi: “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”