Hai tay ông ta hung hăng bám lấy hàng rào sắt trước mặt, ông ta học nhìn anh nói.
“Trần Hùng, anh mới là kẻ đầu sỏ gây ra những chuyện này.”
“Nguyên nhân vì sao nhà họ Nguyễn của tôi lại thành ra như vậy, không phải đều do anh gây ra sao?”
“Hahaha, chính anh là người đã khiến cho nhà họ Nguyễn chúng tôi nhà cửa tan nát, hiện tại lại còn muốn tôi ra mặt giúp anh, anh không nghĩ chuyện này quá nực cười hay sao?”
“Đúng vậy, nó thực sự rất nực cười.”
Trần Hùng duỗi người, trong giây tiếp theo, bộ dạng anh liền trở nên u ám.
“Nhưng Nguyễn Kiền Bá, ông đã quên rồi chăng? Nguồn gốc của tất cả những chuyện này là do ông tự gieo gió gặt bão.”
“Hôm nay ông thấy gia đình của mình bị hủy hoại, cửa nát nhà tan, tâm trạng của ông đã rất khó chịu, nhưng ông có bao giờ nghĩ tới khi ông hủy hoại nhà họ Nghiêm, tâm trạng của Nghiêm Hưng Đằng lúc đó là như thế nào không?”
“Gia đình hơn ba mươi người người của họ lần lượt bị các người giết hại, trong đó có bố mẹ, anh chị và em gái của anh ấy, đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng thương tâm ấy, ông nghĩ lúc đó cảm giác của anh ấy như thế nào?”
Nguyễn Kiền Bá cười ha hả nói.
“Được rồi, thắng làm vua, thua làm giặc, ngày hôm nay Nguyễn Kiền Bá tôi đã rơi vào tay của anh, xem như là tôi đã nhận thua, muốn chém muốn giết thì tùy anh, nhưng tôi nhất quyết sẽ không thay anh làm việc gì cả.”
“Hiện giờ ông không có quyền định đoạt.”
Trần Hùng nâng cao giọng nói.
“Nguyễn Kiền Bá, ông hãy nhớ kỹ, là do tôi kéo ông từ quỷ môn quan trở về.”
“Vậy thì sao?”
Nguyễn Kiền Bá hút xong điếu thuốc trong tay.
“Dù gì anh cứu tôi cũng là có mục đích riêng.”
“Hơn nữa, cho dù tôi có giúp anh cung cấp chứng cứ, thì tôi có thể sống sót tiếp được sao? Anh cũng thấy thái độ của Nghiêm Hưng Đằng vừa rồi như thế nào rồi đấy, cho dù tôi có làm gì đi nữa, anh ta khẳng định cũng không tha cho tôi.”
“Đúng vậy, ông thật sự không sống được.”
Trong tình huống này, Trần Hùng không thể thay đổi được gì, nhà họ Nghiêm năm đó chết thảm như vậy, Trần Hùng cũng không thể thuyết phục Nghiêm Hưng Đằng tha thứ cho những người này, bọn người ác độc này nhất định phải được nghiêm trị.
Nguyễn Kiền Bá cười nói.
“Nếu tôi đã không thể sống được nữa, vậy thì tại sao tôi phải giúp anh?”
Trần Hùng nói.
“Nguyễn Kiền Bá, đừng quên ông còn có một đứa con trai.”
Nhắc đến con trai mình, Nguyễn Kiền Bá đột nhiên im lặng.
Trần Hùng nói tiếp.
“Tôi không chắc chắn anh ấy có tha cho ông hay không, nhưng tôi chắc chắn có thể khuyên bảo anh ấy tha cho con trai của ông. Dù sao thì năm đó, con trai ông đã đánh gãy cả tứ chi của người thân của anh ấy, chẳng qua là hiện tại tôi lấy lại một cánh tay của nó cũng coi như là để trừ nợ.”
“Nhưng mà một bên cánh tay còn lại có giữ lại được hay không, còn phải nhìn vào biểu hiện của ông.”
Nguyễn Kiền Bá nghe thấy thế liền nhảy dựng lên.
“Trần Hùng, cậu dám lấy con trai tôi ra uy hiếp?”
“Tôi không có uy hiếp ông, mà chỉ là cho ông một cơ hội. Về phần ông có muốn nắm bắt cơ hội này hay không là tùy ông.”
Hắn ta lên tiếng.
“Cho dù tôi có giúp các người, các người cũng sẽ không tha cho con trai của tôi...”
“Chúng tôi không phải loại súc vật như ông.”
Nguyễn Kiền Bá còn chưa nói hết, Nghiêm Hưng Đằng đột nhiên từ bên ngoài bước vào.
“Nguyễn Kiền Bá, nếu ông giúp chúng tôi, tôi đảm bảo có thể buông xuống sự hận thù để tha cho con trai của ông một mạng, cũng đảm bảo cuộc sống sau này của nó sẽ hoàn toàn suôn sẻ, lựa chọn như thế nào là tùy ông.”
Nguyễn Kiền Bá lại im lặng, theo ông ta thấy, lúc này lời hứa của Nghiêm Hưng Đằng có trọng lượng hơn nhiều so với lời hứa của Trần Hùng.
Dù gì năm đó người bị giết hại chính là nhà họ Nghiêm.