"Anh đang làm gì vậy, anh Tả?"
“Anh muốn làm gì?” Tả Bất Phàm trừng mắt nhìn ông ta, hỏi ngược lại.
"Trần Hùng này không biết tốt xấu, hoàn toàn không tuân thủ quy tắc ở chỗ chúng ta, chẳng lẽ không cho tôi tới đó cho cậu ta biết tay sao?" Tưởng Bổn Chiêu giận dữ nói: "Hôm nay là sinh nhật của lão Tứ, đám người Thanh Cảnh Môn của chúng ta tới đây gây sự, nếu chúng ta không làm chút gì đó, sau này làm sao lăn lộn ở đây. "
Tả Bất Phàm lại cảm thấy có điều gì đó không đúng, lại lắc đầu nói: "Đừng lên đó."
"Tại sao?"
"Anh không nhìn thấy thái độ của Truy Phong và La Đồ bọn họ đối với Trần Hùng sao? Tôi cảm thấy Trần Hùng này, không có đơn giản như chúng ta tưởng, cứ đợi đi, xem tên Trần Hùng đó rốt cuộc muốn giở trò gì, chúng ta mới tùy cơ hành sự."
“Quả thực có chút kỳ quái.” Mã Khuê cũng cau mày bước lên: “Mẹ kiếp, hôm nay Truy Phong và Trần Bình đổi tính hay là bọn họ muốn làm gì?
Tả Bất Phàm nói: "Trước đây tôi có nghe một số tin đồn, nói một lão đại đã đặc biệt tìm một nhân vật lợi hại đến chỗ chúng ta, muốn tạo dựng một lề lối mới."
“Ha ha, chính là cậu ta?” Mã Khuê, Tưởng Bổn Chiêu và những người khác lộ ra vẻ khinh thường: “Thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch?”
"Khoan hãy nói, xem tình hình đã, đừng hành động lỗ mãng."
Tả Bất Phàm lại lên tiếng, những chủ quản khác cũng không hành động kích động nữa, đứng yên một bên.
Chính ngay lúc này, Trần Hùng đi về phía Tiêu Tứ đang đứng trên sân khấu, theo sau là La Đồ, Trần Bình và những người khác.
Được nửa đường, các vệ sĩ của Tiêu Tứ bỗng chốc muốn lao tới ngăn cản đám người Trần Hùng, nhưng La Đồ và Trần Bình đã không ngần ngại rút súng vắt ở eo họ ra.
Tiêu Tứ nhận ra những người này không có thiện ý, ông ta nhẹ nhàng vẫy tay, đám vệ sĩ ý thức lui sang một bên.
Ngay sau đó, Trần Hùng và dám người theo sau La Đồ đã bước tới sâm khấu, cuối cùng dừng lại dưới sân khấu.
"Tiêu Tứ?" Trần Hùng mỉm cười nhìn Tiêu Tứ, sau đó gọi tên đối phương lên.
"Đúng vậy."
Tiêu Tứ, không hổ là hoàng đế ngầm của thành phố Phụng Thiên, cũng là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, cho dù biết rõ đám người Trần Hùng hôm nay đến bữa tiệc sinh nhật của ông ta làm muốn làm loạn, nhưng ông ta vẫn rất bình tĩnh.
"Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Trần Hùng, là tân môn chủ của Thanh Cảnh Môn phương bắc."
“Ồ, ngưỡng mộ đã lâu.” Tiêu Tứ chấp tay với Trần Hùng, mỉm cười nói: “Trần môn chủ đích thân đến tham gia sinh nhật lần thứ năm mươi của Tiêu Tứ tôi, đúng là khách quý tới nhà, đồng thời cũng là vinh hạnh của Tiêu Tứ tôi, thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi. "
"Ha ha ha, ông Tiêu Tứ, nghe ông nói, nghĩ chắc ông cũng chẳng đọc sách được mấy năm, một số thành ngữ cũng không biết dùng, thôi thì đừng dùng làm gì."
"Cái gì mà ngưỡng mộ đã lâu, trước đây chắc chắn ông chưa từng nghe qua tên của tôi nhỉ."
"Còn cảm thấy sợ hãi cái gì, Tiêu Tứ ông là thân phận gì chứ, cả thành phố Phụng Thiên đều nghe lời ông nói, ông mới là người khiến tôi phải sợ hãi đấy."
Lời nói của Trần Hùng rõ ràng là có mùi thuốc súng, cho nên ngay khi anh vừa nói ra câu này, rất nhiều người có mặt ở đây đều bất giác cau mày.
Tuy nhiên, Tiêu Tứ là người từng trải trong giang hồ, cũng không lộ ra vẻ tức giận, trên mặt vẫn mang theo ý cười: "Môn chủ đã đến đây, hay là ở đây uống một ly, người đâu, còn không mau đưa mấy người của môn chủ vào chỗ ngồi, thật là không có chút lễ nghi gì cả. "
Có người lập tức đứng dậy, đặc biệt dành cho mấy người Trần Hùng riêng một bàn.