Giờ khắc này, Tô Quang Huy tựa như đã gặp phải đả kích rất lớn, vẻ tự tin trên mặt ông ta cũng vơi đi hơn phân nửa.
Dựa theo tiết tấu vừa rồi của Tô Quang Huy, Lạc Tiến chỉ cần đoán đúng được điểm của đối phương thì tính là Tô Quang Huy thua, mà bây giờ, Lạc Tiến cũng đã thắng được mạng của ông ta rồi.
Nhưng Lạc Tiến cũng không sốt ruột, anh ta nhìn Tô Quang Huy đang bị chịu đả kích ở bên kia, cười rồi nói: "Vừa rồi chính là tự ông nói, nếu tôi đoán đúng được số của ông thì tính là ông thua, chẳng qua thì tôi cũng không thích chiếm tiện nghi của người ta. Như vậy đi, bây giờ ông tới đoán số điểm của tôi, nếu đoán đúng tính là tôi thua, thế nào?"
Tô Quang Huy vừa nghe thấy thế, lúc ấy ông ta bật cười, đây chính là tự cậu nói đó, tôi không bức có ép cậu.
Vừa rồi lúc Tô Quang Huy lắc xúc xắc của mình, đồng thời ông ta cũng nghe số điểm của Lạc Tiến ở bên này, đương nhiên biết số điểm của Lạc Tiến ở bên này là bao nhiêu, sáu số sáu, con số rất máu chó.
Chẳng quan, ngay lúc Tô Quang Huy sắp nói ra con số này, ông ta đột nhiên cảm nhận được có chút không thích hợp, bởi vì ông ta nghe được rất rõ ràng, xúc xắc vốn đã yên tĩnh lại của Lạc Tiến ở bên kia, thế mà lại một lần chuyển động. ngôn tình ngược
Đây là có chuyện gì, rốt cuộc người kia làm thế nào được vậy?
Xúc xắc này lấy từ thuyền cược của bọn họ, không có khả năng có cơ quan, nhưng vì sao rõ ràng đối phương không lắc, mà xúc xắc kia lại bắt đầu chuyển động rồi?
Tô Quang Huy có chút hoảng hốt, cao thủ đổ xúc xắc biết nghe tiếng xúc xắc, mà số điểm của xúc xắc kia cũng sẽ thoáng hiện ra trong đầu của bọn họ tựa như là chiếu phim vậy.
Mà số điểm trong đầu của Tô Quang Huy lúc này, thế mà lại đang không ngừng biến hóa, giống như hình ảnh trên màn hình lớn kia đang hiện ra số điện thoại vậy.
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán Tô Quang Huy, loại tình huống này, một viên xúc xắc sáu mặt, có sáu cạnh, nhưng tỷ lệ đoán được số điểm của xúc xắc kia của Lạc Tiến lại nhỏ như vậy, căn bản là không có khả năng.
Tô Quang Huy luống cuống, trong lúc nhất thời ông ta căn bản là không dám đoán số điểm của Lạc Tiến, Lạc Tiến nhếch miệng cười, anh ta nói: "Không dám đoán à? Vậy tôi đây mở ra cho ông xem, rồi ông đoán thì sao?"
Nói xong, Lạc Tiến thật sự mở chung ra, xúc xắc ở bên trong hiện ra, nhưng ở trong mắt Tô Quang Huy, số đếm ở mặt ngoài của viên xúc xắc này vẫn đang không ngừng chuyển hoán như trước, ông ta căn bản không đoán ra được.
"Đoán, mấy điểm."
Lạc Tiến đột nhiên kêu lên một tiếng làm cho Tô Quang Huy mồ hôi rơi như mưa, ông ta theo bản năng mà kêu một tiếng: "Sáu con sáu, ba mươi sáu điểm."
"Ông thua rồi."
Lạc Tiến nhìn về phía Tô Quang Huy ở bên kia, xúc xắc ở trên mặt bàn dừng nhảy lên, vẫn là một hai ba bốn năm sáu, hai mươi mốt điểm.
Cả người Tô Quang Huy đều mềm nhũn, mấy tên cấp cao của thuyền cược ở bên cạnh lại càng mơ màng. Bọn họ căn bản là không rõ vì sao Lạc Tiến đã mở số đếm ra luôn rồi, hơn nữa bọn họ thấy rất rõ ràng là hai mươi mốt điểm, vì sao Tô Quang Huy lại còn có thể nhìn lầm được chứ?
Tô Quang Huy không nghĩ tới mình lại thua, trong nháy mắt này, ông ta chỉ cảm thấy khí lực cả người mình đều bị rút bớt đi.
"Rốt cuộc cậu là ai?"
Lạc Tiến cười tháo kính râm trên mặt mình xuống, anh ta cười rồi nói: "Kĩ thuật đổ xúc xắc tài giỏi của ông hẳn là học được từ chỗ Quan Âm Nghìn Tay đúng không? Ông ta là bại dưới tay tôi."
"Cho nên nhất định là ông đã nghe nói về tôi rồi. Tôi được gọi là thần cược Lạc Tiến."