Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điện Đức Hoàng - Chương 838: Ông Chưa Bao Giờ Coi Tôi Là Con Trai Của Ông Hết​




Một chọi một giờ trở thành hai chọi một, nếu như chỉ là một chọi một thì Hỏa Phượng và Cùng Kỳ tuyệt đối đều không phải là đối thủ của Hắc Long.



Nhưng mà khi hai người bọn họ hợp lực thì rất nhanh Hắc Long bị dồn vào thế bất lợi. Cuối cùng, đòn đá quét của Hỏa Phượng quét bay Hắc



Long ra xa, Hắc Long vẫn còn chưa kịp phản ứng ra thì cú đấm tràn đầy sức mạnh của Cùng Kỳ trong nháy mắt đã đánh vào người của Hắc Long.



Râm!



Âm thanh nặng nề vang lên cực lớn, cú đấm đó Cùng Kỳ gần như là đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình, chẳng khác gì là một cái búa sắt hơn trăm cân đánh vào ngực của Hắc Long vậy.



Phi!



Một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng của Hắc Long, xương sườn của anh ta bị Cùng Kỳ đánh gãy ít nhất là ba cái,



Lúc Cùng Kỳ chuẩn bị đánh ra cú đẩm thứ hai thì Hắc Long bỗng hét lớn lên một tiếng, một cú đá đã đá văng Cùng Kỳ bay ra xa, anh ta lùi sang một bên, trên đầu đã vã đầm đĩa mồ hôi, dù đã cố gắng chịu đựng, nhưng mà trên gương mặt vẫn không khỏi hiện lên vẻ đau đớn hiện giờ của anh ta. "Ha ha ha, ha ha ha."



Kiều Tiết Dũng lại một lần nữa cười lớn, tiếng cười lớn mang đầy vẻ hung tợn và điên cuồng của cậu ta vang vọng trong sân. “Kiều Tùng Châu, ông chết chắc rồi, hôm nay ông chết chắc rồi. “Cùng Kỳ, Hỏa Phượng, giết chết Hắc Long, Hắc Long chết rồi, tôi xem ông ta còn lấy gì ra để hống hách với tôi.”



Cùng Kỳ và Hỏa Phượng lại một lần nữa hợp lực xông về phía Hắc Long. Nhưng mà cũng chính vào lúc này thì Kiều Tùng Châu lại hét lên yêu cầu dừng tay. “Kiều Tiết Dũng, đây là cơ hội cuối cùng ta cho con, con có thật là nhất định làm mọi chuyện tuyệt tình thể không?” Kiều Tiết Dũng cảm thấy rất nực cười, Kiều Tùng Châu đây là sợ hãi rồi sao?







Ông ta nhất định đã thấy sợ hãi rồi, thế nên mới dùng đến lá bài tình cảm kinh tởm này.



Ánh mắt của Kiều Tiết Dũng càng trở nên hung ác hơn, nói: “Kiều Tùng Châu, loại câu hỏi ngu xuẩn như thế còn cần phải hỏi lại sao, nếu như nói đến tuyệt tình, Kiều Tùng Châu ông dám nói là đứng thứ nhất thì tuyệt đối không có người nào dám nói là thứ hai cả” “Từ lúc ông giết chết cha tôi, hại chết mẹ tôi thì tôi đã tự thề với mình, rồi sẽ có một ngày tôi sẽ đích thân giết chết ông” “Bao nhiêu năm này tôi nhẫn nhục chịu khổ chỉ đợi ngày như hôm nay, hôm nay, cha tôi Dư Quang Lâm cũng ở phía sau cái sân này nhìn, nhìn tôi dùng cách nào để kết liễu cuộc đời ông, trả thù thay cho ông ấy, để an ủi linh hồn của ông ấy ở trên trời.



Kiều Tùng Châu hít một hơi thật sâu, lúc này ông ta thật sự là có bộ dạng bi thương của người anh hùng đến tuổi xế chiều. “Đồ súc vật này, tao mới là cha đẻ của mày” “Ai biết được chứ?” Kiều Tiết Dũng lắc đầu lia lịa. “Rất tốt, nếu đã là như thế, vậy thì mày đừng trách tạo không khách sáo với mày.



Kiều Tùng Châu cuối cùng vẫn là hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với Kiều Tiết Dũng, chỉ nghe thấy ông ta đột ngột từ trong lòng lấy ra một cái máy bộ đàm, gào lên một tiếng: “Người đâu.



Một giây sau, từ bên ngoài sân lập tức vang lên tiếng bước chân dồn dập.



Liền sau đó, bờ tường bao quanh của cả cái sân đều bị người bạo lực đẩy sập, bốn bề xung quanh, ít nhất là có hơn trăm người đằng đằng sát khí xông về phía này.



Những người này tuyệt đối đều không phải là những kẻ tầm thường, mỗi người bọn họ đều là tinh nhuệ của nhà họ Kiều, dẫn đầu là Thập Nhị Sinh Tiêu của nhà họ Kiều.



Hoa Xà, Thoát Thố, Hoàng Ngưu, Bát Tỉ Hầu, Tàng Cẩu, Kim Mao Thử, Kim Kê... bảy người còn lại trong Thập Nhị Sinh Tiêu lại đều đến đây rồi.



Đây là Kiều Tùng Châu với thân phận là gia chủ của nhà họ Kiều, dùng quyền lực trong tay để có thể điều động được toàn bộ lực lượng của nhà họ Kiều, đồng thời cũng là sức mạnh cao cấp nhất của nhà họ Kiều, với nguồn sức mạnh này, có thể nói là gần như có thể đại diện cho toàn bộ nhà họ Kiều. “Quả nhiên, Kiều Tùng Châu ông từ đầu đã là muốn giết tôi rồi đúng không?” Nhìn thấy cảnh tượng như thế này, ánh mắt của Kiều Tiết Dũng không hề có bất cứ hoảng loạn gì, hình như là cậu ta sớm đã dự liệu được sẽ xảy ra chuyện như thế này.



Giọng điệu của cậu ta thì chứa đầy vẻ chế nhạo: “Thế nên Kiều Tùng Châu, ông chưa bao giờ coi tôi là con trai của ông hết, ông có cảm thấy là ông vừa rồi rất giả dối không, khiến cho người khác rất buồn nôn?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK