Trần Hùng thừa nước đục thả câu, nói: "Đừng hỏi tại sao, ông đi xuống chuẩn bị đi, trước bình minh, chúng ta còn phải xem một màn kịch hay."
Nói xong, Trần Hùng ghé sát vào tai Diệp Phi, nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, nghe xong lời của Trần Hùng, Diệp Phi chỉ cảm thấy cả người chấn động.
"Môn, môn chủ, cậu chắc chứ?"
Trần Hùng mỉm cười nói: "Khi một người bị dồn ép vào tuyệt vọng, thường sẽ mất lý trí, cho nên tôi có thể chắc chắn một trăm phần trăm."
"Đêm nay chắc chắn là một đêm khác thường, đám người Tả Bất Phàm chỉ là món khai vị, khúc gây cấn thật sự cũng sắp được trình diễn rồi."
Cùng lúc này, bên phía phòng giam.
Sau cuộc trò chuyện với Trần Hùng, Tiêu Tứ trông như tàn tạ đi rất nhiều.
Vốn dĩ ông ta cho rằng mình sẽ sớm được ra ngoài do có Tả Bất Phàm và tứ đại gia tộc hậu thuẫn, nhưng bây giờ Tả Bất Phàm đã bị đánh bại, tứ đại gia tộc cũng không dại gì mà không tự bảo vệ mình, thí một con cờ như Tiêu Tứ.
Vì vậy, tình hình hiện tại của Tiêu Tứ rất thê thảm rồi.
"Trần Hùng, rốt cuộc lời cậu nói là thật hay giả?"
Tiêu Tứ vẫn còn nghi ngờ tính xác thực những lời mà Trần Hùng nói, bởi vì nó thật sự quá khoa trương rồi, đêm nay đám người Tả Bất Phàm vậy mà lại manh động đến mức đi giết môn chủ, đổi lại là Tiêu Tứ, bản thân ông ta cũng khó mà có dũng khí làm những việc này.
Nhưng sau khi nghĩ lại, điều này không hẳn là không thể, bởi vì trong ấn tượng của Tiêu Tứ, dám người Tả Bất Phàm vốn dĩ là những kẻ mất trí mà.
Nhưng mà, nếu những kẻ điên này bắt đầu phát điên lên, theo lý mà nói là có thể thành công trừ khử được Trần Hùng.
Nhưng tại sao, cuối cùng lại đổi thành đám người Tả Bất Phàm thất bại chứ?
Đúng như những gì Trần Hùng đoán, một người bị ép vào đường cùng sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, bây giờ Tiêu Tứ, đã dần mất đi lý trí rồi.
Bị cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chẳng biết được chuyện gì, Tiêu Tứ bắt đầu suy nghĩ lung tung, hơn nữa càng nghĩ càng sợ.
Cuối cùng, ông ta cảm thấy thần kinh không thể kéo căng được nữa. Ông ta rất muốn biết mọi chuyện lúc này thế nào, cánh cửa phòng giam lại mở ra.
Một thành viên của Thanh Cảnh Môn vào để kiểm tra, đây là công việc hàng ngày, sau khi kiểm tra lần cuối vào lúc nửa đêm, thành viên của sáu cửa cũng có thể nghỉ làm.
"Này, sao ông còn tỉnh, đứng đó làm gì, mau đi ngủ đi?"
Nhìn thấy Tiêu Tứ đi đi lại lại trong phòng giam, thành viên của Thanh Cảnh Môn hét lên với ông ta ta, sau đó dùng cây gậy trên tay gõ mạnh vào hàng rào sắt.
Tiêu Tứ không quay về chỗ mà ngủ, mà đi về phía của người đó.
"Người anh em, cái này cho cậu."
Đó là chiếc Rolex Green Water Ghost đeo trên cổ tay của Tiêu Tứ, thành viên của Thanh Cảnh Môn sửng sốt một lúc và nói: "Ông, muốn làm gì?"
"Lấy đi, chúng ta làm một mối, thấy thế nào."
Thành viên của Thanh Cảnh Môn cau mày nói: "Tứ gia, ông đang đùa cái gì thế, tính mua chuộc tôi sao, nhưng Tứ gia à không có ích gì đâu, tôi không có tư cách cho ông ra ngoài."
Tiêu Tứ mỉm cười nói: "Người anh em, coi cậu nói cái gì kìa, sao tôi có thể bảo cậu thả tôi ra ngoài chứ, tôi chỉ là muốn hỏi cậu một số chuyện."
"Hỏi chuyện?"
“Đúng.” Tiêu Tứ lắc lắc chiếc Rolex trong tay: “Cậu cầm lấy trước, chúng ta từ từ nói, cậu cũng không cần phải cảm thấy áp lực tâm lý, tôi có thể đảm bảo với cậu, tuyệt đối sẽ không khiến cậu vi phạm quy định.”
Thành viên của Thanh Cảnh Môn vô thức đưa tay ra, anh ta có hơi do dự.