U Minh nghiêng đầu né tránh, thẻ kì lân xẹt qua tóc anh ta, làm một sợi tóc đen bên tai rơi xuống.
Sắc mặt của U Minh trầm xuống, đồng thời ném ra nửa thẻ kì lân, nháy mắt cả người biến thành tàn ảnh lao về phía Cự Tượng.
Nhưng mà, khi cả hai chuẩn bị đánh nhau, Trần Kỳ Lâm bên kia vung tay, nói: “Dừng tay lại cho tôi.”
Cả hai đều cực kì nghe lời Trần Kỳ Lâm, cùng với giọng nói vang lên, động tác trong tay của hai người lập tức dừng lại, xoay người sang chỗ khác, vẻ mặt cung kính nhìn Trần Kỳ Lâm ở bên kia.
Trần Kỳ Lâm bưng một ly rượu lên nhấp trong miệng, nói: “Trần Hùng không có đơn giản như các anh nghĩ đâu, nếu một người các anh đi hoàn thành cái nhiệm vụ này, có đi không có về.”
“Trần Hùng là tên hèn, ông đây một đấm là có thể đập vỡ đầu của anh ta.”
Cự Tượng có chút không phục, lập tức vung nắm đấm của bản thân.
Sắc mặt Trần Kỳ Lâm cứng lại một chút, trực tiếp ném chén rượu trong tay về phía Cự Tượng, Cự Tượng lập tức không dám nói tiếp nữa.
“Hành động lần này, hai người sẽ cùng nhau, tiền thưởng sẽ chia đều.”
Nói xong, Trần Kỳ Lâm liền đứng dậy và rời đi.
Đám đông giải tán, Cự Tượng và U Minh mỗi người cầm một nửa thẻ kỳ lân, sau đó khom người xuống đất nhặt tiền đô la Mỹ lên.
“U Minh, anh cũng đừng gây cản trở cho tôi.” Cự Tượng vừa nhặt đô la Mỹ trên mặt đất, vừa nói với U Minh ngay bên cạnh.
Trong cổ họng của U Minh phát ra âm thanh khàn khàn giống như ác quỷ, nói: “Nếu anh cứ gây thêm phiền phức cho tôi, ngay cả anh tôi cũng sẽ giết.”
Cự Tượng và U Minh tiếp nhận nhiệm vụ bắt Trần Hùng, tuy nhiên bọn họ không hành động ngay lập tức, mặc dù những người này trông có vẻ hơi lỗ mãng, hơn nửa một đám giống như bị bệnh tâm thần, nhưng trên thực tế bọn họ làm việc rất có chừng mực.
Trần Hùng là môn chủ của Thanh Cảnh Môn, thường ngày không có việc gì sẽ ở lại Thanh Cảnh Môn, mặc dù Cự Tượng và U Minh có năng lực xông vào Thanh Cảnh Môn, nhưng đây là thời kỳ quan trọng, bọn họ cũng sẽ không làm như vậy.
Nói gì đi nữa Thanh Cảnh Môn cũng đại diện cho bên chính phủ, mà lúc trước nhà họ Trần đã từng vận dụng quan hệ bên chính phủ để kiềm chế Trần Hùng.
Cho nên bây giờ Thanh Cảnh Môn và nhà họ Trần cũng hình thành sự ăn ý nào đó, có quan hệ bên chính phủ đã tạo ra điều kiện để cho bọn họ đấu tranh công bằng, và mà dưới tiền đề như vậy, ai cũng không thể phá vỡ quy tắc này.
Cho nên, mục tiêu của U Minh và Cự Tượng là Trần Hùng, mà không phải là Thanh Cảnh Môn!
Như vậy, bọn họ đang chờ một thời cơm, tìm được lúc Trần Hùng đang ở một mình, một lần mà bắt lấy.
Mà cái thời gian chờ đợi này tương đối dài, mãi cho đến hơn một tuần trôi qua, U Minh và Cự Tượng vẫn không tìm được cơ hội để xuống tay.
Đồng thời, mấy ngày nay dường như Trần Hùng đột nhiên trở nên rất nhàn rỗi, cho dù là bên phía của Nghiêm Hưng Đằng cũng đều có người chuyên môn vận hành, căn bản không cần Trần Hùng phải lo lắng. Mà cùng lúc đó Trần Kỳ Lâm, tuy rằng bọn họ muốn trò chơi bắt đầu, nhưng Trần Kỳ Lâm không hành động thì bên phía Trần Hùng cũng không có động tĩnh.
Nhưng thật ra trong khoảng thời gian này, Trần Tôn Long đã đến Thanh Cảnh Môn để tìm Trần Hùng, nhưng Trần Hùng đóng cửa không gặp, làm Trần Tôn Long không thể vào!
Mục đích của Trần Tôn Long đến tìm Trần Hùng là gì thì người qua đường đều biết, ông không nghĩ Trần Hùng lại xảy ra tranh đấu với Trần Kỳ Lâm, dù sao lòng bàn hay mu bàn tay đều là thịt, cho nên ông không thể thuyết phục được Trần Kỳ Lâm, chuẩn bị đến tìm Trần Hùng.
Điều này thực sự nực cười, Trần Tôn Long thật sự cho rằng Trần Hùng sẽ nói chuyện với Trần Kỳ Lâm sao?