Trần Hùng nhắm mắt lại và bắt đầu suy nghĩ: “Nhưng mà, năm đó sau khi Yến Linh Ngọc gả cho Trần Tôn Long, chính xác là đã mang thai và sinh Trần Kỳ Lâm vào tháng mười.”
“Cũng có nghĩa là Yến Linh Ngọc đã tráo người của Trần Tôn Long, hay là?”
Bỗng nhiên Trần Hùng nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ.
“Yến Linh Ngọc đã mang thai Trần Kỳ Lâm trước khi gả vào nhà họ Trần?”
“Từ lúc bắt đầu, Yến Linh Ngọc vào nhà họ Trần đã có mục đích?”
Bỗng nhiên Trần Hùng cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nếu như suy đoán của anh là chính xác, vậy thì đúng thật là quá đáng sợ.
“Hơn nữa, ông Ương cũng nói bom trên núi Long Vương không chỉ liên quan đến ông hai nhà họ Liễu, mà đồng thời cũng có liên quan đến Yến Linh Ngọc. Chẳng lẽ nào?”
Trần Hùng như hiểu ra tất cả mọi chuyện trong phút chốc.
“Cha ruột của Trần Kỳ Lâm thực ra chính là ông hai của nhà họ Liễu, Liễu Long Minh!”
“Con mẹ nó!”
Trần Hùng không khỏi lớn tiếng mắng chửi: “Con mẹ nó, rốt cuộc chuyện này được bố trí cái hố lớn như vậy.”
Bỗng nhiên Trần Hùng cảm thấy có chút thương hại, rốt cuộc chuyện này là sao, rốt cuộc là cái gì với cái gì thế?
Mặc dù từ rất lâu trước đây Trần Hùng đã nói không còn bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Trần nữa, nhưng khi gặp tình huống này, anh lại có hơi lung lay.
Nhà họ Trần không chỉ là của Ngô Quế Anh, cũng không phải là chỉ của một mình Trần Tôn Long thôi. Mà nó còn là của ông nội Trần Côn Luân của anh, còn là của anh hai Trần Hành Phong của anh nữa.
Mà bản thân Trần Hùng anh cũng là một thành viên của nhà họ Trần.
Cái gọi là một giọt máu đào hơn ao nước lã, cho dù Trần Hùng hận nhà họ Trần đi nữa nhưng người anh hận nhất chính là bà nội không phân biệt được trắng đen, đúng sai của anh.
“Trần Tôn Long, đời này của ông thật sự rất đáng thương.”
Trần Hùng cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi điện thoại cho Trần Tôn Long để nói sự thật này với ông ta.
Để Trần Tôn Long cẩn thận một chút. Nếu đã gây chuyện tới mức như ngày hôm nay rồi thì e rằng sau này Yến Linh Ngọc sẽ lại có hành động lớn khác.
Nhưng Trần Hùng vừa cầm điện thoại lên thì điện thoại của anh lại vang lên.
“Thủ lĩnh, bây giờ anh đang ở đâu vậy, có một người phụ nữ muốn gặp anh, nói là có chuyện vô cùng cấp bách như muốn xin anh giúp đỡ.”
Người gọi điện thoại đến chính là Gora, Trần Hùng sững người một lát, không biết là lúc này rồi còn có người phụ nữ nào đến tìm anh nữa.
“Ai?”
“Cô ấy nói cô ấy tên là Liễu Hồng Ngọc, cô ấy còn nói anh chính là chủ nhân của cô ấy.”
“Liễu Hồng Ngọc.”
Trái tim Trần Hùng bỗng nhiên run lên, và còn hơi ngạc nhiên nữa.
Sao nữ hoàng trang sức của thành phố Bình Minh Liễu Hồng Ngọc lại bất ngờ chạy đến phương Bắc như vậy?
Trong phút chốc, Trần Hùng thật sự có cảm giác bước qua cả thời gian và không gian.
Nhưng anh cũng không nghĩ quá nhiều, cũng không tiếp tục gọi điện thoại cho Trần Tôn Long nữa, mà lái xe trở về biệt thự bên kia.
Vừa về đến biệt thự, Trần Hùng đã nhìn thấy Liễu Hồng Ngọc đang vội vàng chạy về phía anh.
“Liễu Hồng Ngọc xin chào chủ nhân.”