"Đừng do dự nữa, cầm lấy."
Tiêu Tứ trực tiếp ném chiếc Rolex trong tay ra.
Hành động này dọa cho người thành viên của Thanh Cảnh Môn đó hoảng sợ, nếu anh ta không đỡ được, chiếc đồng hồ rơi xuống đất sẽ bị hỏng.
Vì vậy, anh ta theo phản xạ có điều kiện bắt lấy chiếc đồng hồ!
“Như vậy không phải là được sao.” Tiêu Tứ bật cười: “Người anh em, thật ra điều tôi muốn hỏi không phải là vấn đề gì to tát. Tôi chỉ muốn hỏi xem đêm nay Thanh Cảnh Môn của các người có phải đã xảy ra nội loạn.”
Người thành viên của Thanh Cảnh Môn này sững sờ mất một giây, nhưng trong lòng anh ta lại thở phào nhẹ nhõm.
Sự việc này không phải là bí mật gì, cho nên anh ta cũng không chút do dự nói cho Tiêu Tứ: "Đúng vậy, mấy vị Tả Bất Phàm và Mã Khuê muốn giết môn chủ, nhưng đã bị môn chủ chế ngự. Bọn họ tiêu rồi."
Tráu tim Tiêu Tứ chợt co rút, quả nhiên Trần Hùng không có lừa anh ta.
"Người anh em, có thể kể cụ thể sự việc được không."
Người thành viên của Thanh Cảnh Môn đó đánh giá chiếc Rolex oyster Perpetual Submariner một lát, sau đó không khách sáo bỏ nó vào túi của mình. Tiếp đó anh ta đem toàn bộ sự việc xảy ra tối nay kể cho Tiêu Tứ nghe.
Tiêu Tứ càng nghe càng thấy kinh ngạc, sau khi nghe xong toàn bộ sự việc, anh ta cảm thấy sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Nói gì thì nói Tiêu Tứ cũng là một người từng trải qua nhiều sóng gió, anh ta có thể từ một tên lưu manh lăn lộn trở thành vua của thế giới ngầm ở tỉnh Đông Thành, dù ở phương diện nào thì cũng có chỗ hơn người.
Cho nên từ trước tới giờ Tiêu Tứ vẫn luôn cho rằng mình có thể một tay che trời, nhưng sau khi nghe xong chuyện đêm nay, ông ta mới thực sự hiểu được như thế nào là núi cao còn có núi khác cao hơn.
Ông ta cảm thấy vô cùng bó tay bó chân, Trần Hùng này, không đơn giản như ông ta tưởng tượng.
Tiêu Tứ nhất thời trầm mặc, ông ta im lặng hồi lâu giống như đang cân nhắc gì đó.
Cân nhắc xem ông ta nên làm gì tiếp theo và phải làm như thế nào!
Thấy Tiêu Tứ im lặng, người thành viên của Thanh Cảnh Môn mất kiên nhẫn nói: "Tôi nói này Tứ gia, ông còn muốn hỏi gì nữa không? Nếu không có, tôi chuẩn bị tan làm rồi."
Cái gọi là bắt lấy người tay ngắn, người này đã lấy Rolex oyster Perpetual Submariner của Tiêu Tứ, vậy thì không thể trực tiếp rời đi như vậy được.
Tiêu Tứ cuối cùng cũng phản ứng lại được, anh ta nói: "Người anh em, anh có thể giúp tôi một việc được không?"
“Việc gì?” Thành viên của Thanh Cảnh Môn đó cảnh giác nhìn anh ta.
Tiêu Tứ vội vàng nói: "Đừng căng thẳng, vừa rồi tôi đã nói, sẽ không bắt anh làm những việc vi phạm quy tắc. Có thể cho tôi mượn điện thoại di động của anh để gọi điện được không?"
"Mượn điện thoại di động?"
Thành viên của Thanh Cảnh Môn này vội vàng lắc đầu nói: "Chuyện này không được. Làm sao tôi biết ông định làm gì với điện thoại của tôi? Nhỡ đâu ông làm chuyện gì khuất tất, tôi không thể gánh nổi cái trách nhiệm này."
Tiêu Tứ vội vàng nói: "Người anh em đừng hiểu lầm. Tôi không có ý gì khác. Nghe thấy sự lợi hại của Môn chủ các người, tôi cũng biết lần này tôi lành ít dữ nhiều."
"Cho nên, tôi chỉ muốn mượn điện thoại của anh nói vài câu với người nhà mà thôi."
"Nói cái gì?"
"Tôi chỉ muốn nghe giọng của họ."
Tiêu Tứ nhìn thành viên của Thanh Cảnh Môn một cách đầy mong đợi, sau đó ông ta sờ lên người mình một lúc, cuối cùng phát hiện ra trên người ông ta không còn bất kỳ vật có giá trị nào khác nữa, liền dứt khoát tháo chiếc nhẫn huyết ngọc đeo ở ngón tay cái ra.
"Người anh em, cầm lấy cái này, ngọc tướng quân chính tông, trị giá mấy trăm triệu đó."