Trần Hùng nói: “Cậu có còn nhớ quán lẩu khô bên cây cầu cũ ngày trước không, vừa rồi lúc đi qua tớ phát hiện ra vẫn còn một quán ăn vẫn mở đó.”
“Có thật không?” Đôi mắt Triệu Hiền Quyên sáng ngời: “Đó chính là quán ăn yêu thích của chúng ta lúc còn đi học. Cũng đã được hơn mười năm rồi, tớ thực sự nhớ hương vị ở quán ăn đó đấy.”
“Đi nào, tớ đưa cậu đi.”
Toàn bộ trường trung học số 1 tỉnh Đông Thành được quản lý theo hình thức khép kín, nên ngay cả khi là buổi trưa thì học sinh ở đây cũng không được phép ra khỏi trường học.
Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên không đi qua cổng, mà quay trở lại khu vườn nhỏ lúc đầu họ vào, chuẩn bị leo qua bức tường để rời đi.
Khi bọn họ đến đây lại phát hiện ra ở chỗ này đang có một đám người tụ tập.
Tất cả đều đứng cạnh bức tường, lần lượt từng người một phóng người nhảy lên trên mặt tường.
“Ôi chết tiệt, có giáo viên.”
Khi đám học sinh nhìn thấy Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên xuất hiện ở đây thì cả đám đều bị dọa sợ, sau đó đứa nào cũng như thấy ma, đâm đầu bỏ chạy tán loạn.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên cũng thấy bất lực, thời gian quả thực không bao giờ chờ người, bây giờ khi bọn họ quay lại trường học thì ai cũng tưởng nhầm hai người là giáo viên.
Tất cả học sinh đứng phía dưới đều đã bỏ chạy, nhưng vẫn còn lại một vài học sinh đã co một chân để lên tường, lúc này nhìn thấy Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên chúng suýt nữa đã muốn khóc lên.
Bây giờ chạy không được, mà không chạy cũng không được, bọn họ không biết nên làm gì bây giờ.
Nhìn vẻ mặt hoang mang lo lắng của đám học sinh đang đứng trên tường Trần Hùng hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho vẻ mặt mình ôn hòa hơn.
“Đồ ăn ở trường có ngon không?” Trần Hùng hỏi.
Mặt mày mấy cô cậu học sinh ngẩn hết cả ra.
Trần Hùng lại tiếp tục nói: “Ăn đồ ăn ở trường nhiều quá rồi thật ra cũng có thể đi ra ngoài thay đổi khẩu vị, đi ra ngoài đi, nhưng phải nhớ là ăn cơm xong phải trở lại đấy, không được ở lại bên ngoài đâu.”
Một đám học sinh đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên không ngờ rằng hai giáo viên lại thực sự ủng hộ hành vi này của chúng.
“Thưa thầy, em…”
“Mau đi đi, lúc trèo xuống nhớ cẩn thận, đừng để bị ngã.”
Trần Hùng nở một nụ cười ấm áp với đám học sinh, anh hiểu rất rõ cảm giác của những học sinh này, giống như anh khi đó, anh cũng cảm thấy như vậy.
“Cám ơn thầy cô ạ!”
Đám học sinh nở một nụ cười cảm ơn chân thành với Trần Hùng, sau đó chúng quay người lại, nhảy xuống khỏi bức tường.
Nhìn thấy mấy cô cậu học trò đằng kia đứa này nối đứa kia nhảy xuống bức tường Triệu Hiền Quyên cong môi nói: “Trần Hùng, cậu đang khuyến khích chúng vi phạm kỷ luật nhà trường đó.”
Trần Hùng cười đáp lời: “Thế này đâu có vấn đề gì, thỉnh thoảng thả cho chúng đi ra ngoài hít thở không khí cũng không phải là chuyện xấu gì.”
“Tớ còn làm được một việc tốt đấy nhé. Vừa rồi cậu không thấy à, chúng thật lòng thật dạ muốn cảm ơn tớ đấy.”
Tuy nhiên khi Trần Hùng vừa nói xong lời này thì chợt nghe thấy một tiếng quát to vang lên từ bên ngoài: “Chúng bay học lớp nào, dám nhảy tường trường học chạy ra ngoài à, tất cả đều đi đến phòng giáo vụ cho tôi.”
“Anh trai bảo vệ ơi, chuyện này…chuyện này không liên quan gì đến chúng em ạ, là thầy giáo ở bên kia động viên chúng em nhảy ra ngoài đi hít thở không khí mà ạ.”
“Cậu nói linh tinh cái gì đấy, đi, tất cả đều đi theo tôi.”
Bên ngoài truyền đến những tiếng quát lớn của bảo vệ và tiếng xin tha của đám học sinh.