“Truy Phong, cậu nghi ngờ tôi sao?” Trần Hùng đột nhiên hỏi.
Truy Phong sửng sốt: “Môn chủ, trước đây là do tôi quá kích động.”
Phù phù!
Phù phù một tiếng, Trần Hùng đột nhiên nhảy thẳng xuống dòng sông Tùng Giang lạnh lẽo.
“Môn chủ.”
Truy Phong vô cùng kinh sợ khi thấy Trần Hùng nhảy vào bên trong dòng sông Tùng Giang đã mấy phút trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy ngoi lên khiến cho anh ta cảm thấy có chút lo lắng.
Khoảng chừng 3 phút sau, khi Truy Phong định nhảy xuống tìm tung tích của Trần Hùng thì đột nhiên Trần Hùng ngoi lên khỏi mặt nước.
Khi anh lê thân thể ướt sũng rời khỏi dòng sông Tùng Giang, luồng lệ khí trong mắt kia dường như biến mất không còn chút gì.
Anh vỗ vỗ vai Truy Phong, nói: “Tôi không sao đâu, đi thôi, chúng ta về nhà.”
Khi hai người lái xe trở về Thanh Cảnh Môn, Trần Hùng đưa chi phiếu cho Truy Phong đi đưa cho hai mẹ con Linh Diệu, anh không muốn đi gặp bọn họ bởi vì mỗi khi Trần Hùng nhìn thấy bọn họ thì trong đầu luôn hiện ra hình ảnh của của Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Thảo.
Năm đó khi anh còn chưa từ nước ngoài trở về, tình cảnh của Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Thảo cũng giống như tình cảnh của mẹ con Linh Lan hiện tại.
Tất cả những chuyện này đều ảnh hưởng tới tâm trạng của Trần Hùng cho nên anh không muốn đi gặp bọn họ.
Có điều anh vẫn luôn dặn Lạc Siêu rằng nhất định phải sắp xếp ổn thỏa cho hai mẹ con bọn họ, nếu không thì anh sẽ hỏi tội Lạc Siêu!
Khi Trần Hùng trở về phòng của mình, anh vào phòng tắm, tắm rửa bằng nước lạnh mất khoảng nửa tiếng, sau đó thì thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Sau đó, anh lên giường nằm.
Một lúc sau, tiến sĩ Mark đã gửi hàng trăm trò chơi trí tuệ cực hiếm vào hòm thư của Trần Hùng.
Trần Hùng đã được hạng nhất ngay khi lần đầu tiên tải xuống, đó được xưng là một trong những màn khó nhất trên thế giới của trò chơi Sokoban, ngay cả thiên tài siêu cấp có chỉ số IQ lên đến 200 mà còn chưa qua được.
Trần Hùng chỉ tìm tòi mất một buổi trưa thì đã chơi xong.
Sau khi chơi xong, Trần Hùng cảm thấy tâm trạng của mình đã bình tĩnh trở lại, thế nhưng anh cảm thấy mệt chết đi được.
Đã rất lâu rồi anh chưa từng cảm thấy mệt như bây giờ, điều này khiến anh cảm thấy có chút kỳ quái, nhất là khi tố chất thân thể của anh đã đạt tới trình độ hiện tại, cho dù là có làm việc tới mấy ngày mấy đêm, hoặc là một thời gian dài không ngủ thì anh cũng không cảm thấy mệt lắm.
Thế nhưng lúc này, rõ ràng là Trần Hùng không hề làm gì nhiều, tối hôm qua cũng chỉ là gặp một cơn ác mộng, thế mà đột nhiên anh lại cảm thấy mệt mỏi như vậy.
Anh không ăn cơm tối mà chìm sâu vào giấc ngủ luôn.
Trong giấc ngủ này, Trần Hùng không hề gặp một chút ác mộng nào khiến cho anh cảm thấy vô cùng ngọt ngào và thoải mái.
Mãi cho đến 6 giờ sáng hôm sau, theo giờ làm việc bình thường thì tự nhiên Trần Hùng tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại thì Trần Hùng cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhiều, một cảm giác sảng khoái kéo đến khiến cho đầu óc của anh vô cùng tỉnh táo.
Anh rời giường mặc quần áo, sau đó cầm lấy chiếc điện thoại di động nhắn tin cho tiến sĩ Mark: “Cám ơn tiến sĩ Mark, trò chơi kia rất tốt khiến cho đêm qua tôi ngủ rất ngon, khiến cho tôi hồi phục tốt lên rất nhiều.”
Tiến sĩ Mark bên kia cũng nhanh chóng trả lời lại: “Anh Trần Hùng, người bạn kia của tôi cũng rất cảm ơn anh vì anh đã lập kỷ lục thế giới về trò chơi giải đố trong công ty trò chơi của họ, anh đúng thật sự là một thiên tài. Khoảng một thời gian nữa, bọn họ định tổ chức một cuộc thi giải đố tầm cỡ quốc tế muốn mời anh tham gia, liệu anh có thời gian không?”