Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Chính vào lúc này, cửa phòng làm việc bị ai đó mở ra, bước vào phòng là Trương Văn Long vừa mới gọi điện thoại với Trần Hùng xong, đi cùng ông còn có Liễu Hồng Ngọc.
Lúc nhìn thấy Nguyễn Đàm ngồi ở vị trí vốn dĩ là của Trần Hùng, Trương Văn Long và Liễu Hồng Ngọc đều nhíu mày.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trong vô thức, Liễu Hồng Ngọc liền muốn nổi giận, thế nhưng lại bị ánh mắt của Trương Văn Long ngăn lại.
Trần Hùng lập tức sẽ đến đây, bây giờ không cần thiết phải chấp nhặt với anh ta, dù sao hôm nay kết cục của anh ta cũng sẽ rất thảm. “Ông chủ Long, anh Hùng của các ông đắt giá thật đấy nhỉ, vậy mà lại để tôi chờ lâu như thế, rốt cuộc thì lúc nào anh ta mới tới?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nguyễn Đàm thế mà lại oán trách trước, trên mặt Trương Văn Long vẫn treo một nụ cười, đáp lời: “Tôi đã gọi điện cho anh Hùng rồi, anh ấy sẽ lập tức đến." "Há?"
Nguyễn Đàm lật cổ tay, xem giờ trên chiếc đồng hồ Rolex Submariner rồi nói: “Chờ anh ta thêm mười phút nữa, mười phút sau mà anh ta vẫn không xuất hiện, thì tôi sẽ tức giận đấy. Nói đoạn, Nguyễn Đàm đứng dậy từ trên ghế ông chủ kia, sau đó đi đến trước cửa sổ sát đất cực lớn, tại đó có thể nhìn thấy một nửa Đại Hưng Thịnh trước mặt. “Quả nhiên là có tiềm lực phát triển thành thành phố thương mậu quốc tế, tôi tin rằng tương lai Đại Hưng Thịnh dưới sự lãnh đạo của nhà họ Nguyễn chúng tôi, nhất định sẽ có thể tiến ra quốc tế. “Năm năm, thời gian dài nhất là năm năm, Đại Hưng Thịnh chắc chắn có thể trở thành trung tâm thương mậu nổi tiếng thế giới.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nói đến đây, Nguyễn Đàm thế mà cũng trở nên kích động, loại cảm giác giống như một con sói đói nhìn thấy một con cừu mập mạp vậy.
Cảm thán xong, Nguyễn Đàm lại lần lữa trở về ghế ông chủ, lúc này anh ta hoàn toàn đảo khách thành chủ, xem mình đã trở thành chủ nhân của nơi này. Thời gian cứ thế trôi đi, vừa đúng mười phút, cửa phòng làm việc cuối cùng cũng mở ra lần nữa, Trần Hùng từ bên ngoài bước vào.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Đi cùng với anh còn có Thịnh Quân và Lưu Trọng.
Đến hôm nay, thành viên của Hang Sói gần như đã đi vào chính đạo, sau này có rất nhiều chuyện Trần Hùng cũng lười phải ra tay, vì vậy thành viên của Hang Sói hoàn toàn có thể làm thanh đạo của anh.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dù sao thì Trần Hùng cũng là điện chủ Điện Thiên Vương, nếu thường xuyên ra tay với vài tên tôm tép thì cũng giống như dùng hỏa tiễn mà giết muỗi, có lí nào lại như vậy? “Anh Hùng" Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng* hộ team nha !!!
Trương Văn Long và Liễu Hồng Ngọc lập tức đứng dậy, cung kính chào hỏi Trần Hùng.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trần Hùng gật nhẹ đầu, lúc nhìn thấy Nguyễn Đàm thế mà lại ngồi trên ghế ông chủ kia, sắc mặc anh cũng không có gợn sóng gì quá lớn. “Cậu chính là Trần Hùng?”
Nguyễn Đàm ngẩng đầu nhìn Trần Hùng bên này, trong giọng điệu xen lẫn chút ý vị của kẻ ăn trên ngồi trước: “Thật không ngờ cậu lại trẻ tuổi như vậy, có điều người trẻ tuổi này, tôi vẫn nên cho cậu chút lời khuyên, chuyện làm ăn ấy mà, giờ giấc rất là quan trọng
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Khóe miệng Trần Hùng hơi giương lên, Thịnh Quân sau lưng ngay lập tức giúp anh kéo ghế ngồi, Trần Hùng ngồi xuống, nhìn Nguyễn Đàm ở đối diện. “Xưng hô thế nào?” “Tôi họ Nguyễn, tên Nguyễn Đàm, đến từ Châu Giang ở tỉnh Trung Nhã "Ồ."
Trần Hùng đáp một tiếng, sau đó hỏi: “Vậy nên là?”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nguyễn Đàm cười ha ha, sau đó vẫy tay với Mike ở đẳng sau, Mike lập tức mang hợp đồng sớm đã chuẩn bị xong đưa đến cho Trần Hùng, nói: “Cậu Hùng, cậu có thể xem qua trước, nếu cậu cảm thấy không có vấn đề gì, thì kí tên vào hợp đồng đi.” “Tất nhiên, nếu cậu nhận thấy có vấn đề, chúng tôi cũng không định sẽ thương lượng với các cậu, bởi vì chuyện này đã được quyết định rồi.”
Chương 782: Bảy nghìn tỷ
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nếu không phải Trần Hùng đã đánh tiếng trước với Thịnh Quân và Lưu Trọng, chỉ dựa vào những lời của gã ngoại quốc này, có thể bọn họ đã vặn gãy cổ gã rồi.
Cái gì gọi là tự cao tự đại, cái gì gọi là bọn tôm tép nhãi nhép, đây có thể chính là giải nghĩa chính xác nhất. Trần Hùng cầm lấy hợp đồng, đơn giản lật xem một chút, nụ cười trên mặt càng thêm sâu. “Ra giá bảy nghìn tỷ, mua 51% cổ phần Đại Hưng Thịnh của tôi?” “Không sai.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nguyễn Đàm rít một hơi xì gà trong tay, nói như thể Trần Hùng đã chiếm được món hời lớn: “Người anh em, tôi thấy cậu tuổi tác không lớn, e là cậu căn bản không hiểu được thành phố thương mậu có tiềm lực quốc tế này rất cuộc nên vận hành như thế nào, phải không?” “Nhưng mà không sao cả, đại ca đây chịu lỗ một chút, bỏ ra bảy nghìn tỷ mua cổ phần của anh, đến lúc đó anh chỉ việc ngồi thu tiền là được rồi. “Chỉ việc ngồi thu tiền?” “Không sai. Nguyễn Đàm nói: “Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Nguyễn tôi lấy 51% cổ phần khống chế Đại Hưng Thịnh, sau này tất cả quyền quyết định và quyền kinh doanh đều thuộc về nhà họ Nguyễn chúng tôi. “Tôi nhớ là người anh em Hùng đây lúc trước nắm toàn bộ cổ phần của Đại Hưng Thịnh phải không, hôm nay bán đi 51% cổ phần cho tôi, cậu vẫn là cổ đông lớn thứ hai. Tôi tin rằng dưới sự điều hành của nhà họ Nguyễn chúng tôi, giá trị thị trường của Đại Hưng Thịnh tương lai nhất định sẽ tăng gấp mấy lần, mặc dù bây giờ bảy nghìn tỷ có vẻ hơi thiệt thòi cho cậu, nhưng nếu phát triển lâu dài, cậu chắc chắn sẽ kiếm lời.
Nguyễn Đàm này không hổ là một thương nhân khôn khéo, đây rõ ràng là muốn dọa dẫm bắt chẹt Trần Hùng, nhưng lời này từ miệng anh ta nói ra lại quang minh chính đại đến lạ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Như thể anh ta bỏ ra một cái giá đáng xấu hổ như thế để mua Đại Hưng Thịnh, ngược lại là ban cho Trần Hùng một cái ân huệ vậy.
Sắc mặt Trương Văn Long và Liễu Hồng Ngọc bên cạnh sớm đã tải xanh, thậm chí đến Lưu Trọng và Thịnh quân đều có chút nhìn không nổi nữa.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Còn trên mặt Trần Hùng vẫn là nụ cười thản nhiên như cũ, anh lấy tay chống cằm, ra vẻ đang suy nghĩ. “Nghe anh nói thế, hình như thật sự đúng là như vậy. Năm năm tới, giá trị thị trường của Đại Hưng Thịnh ít nhất sẽ tăng gấp ba lần.” “Đó là đương nhiên. Nguyễn Đàm cười híp mắt, nói: “Vậy nên tính ra đến lúc đó cậu Hùng đây vẫn sẽ được lời, chuyện làm ăn ấy mà, không thể chỉ nhìn cái lợi nhỏ trước mắt, phải nhìn xa trông rộng mới được. “Nếu người anh em Hùng đây cảm thấy không có vấn đề gì nữa, vậy nhanh chóng kí tên vào hợp đồng đi.” "Um."
Trần Hùng cầm lấy cây bút bên cạnh, trong nháy mắt này, cái nhìn tham lam trong mắt Nguyễn Đàm càng tăng thêm, còn Mike bên cạnh cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Quả nhiên giống như Kiều Tiết Thanh nói, có nhà họ Kiều đứng sau chống lưng, dù cho Nguyễn Đàm anh ta có đến bắt ép, Trần Hùng này cũng không dám nổi lên bất cứ gợn sóng nào. Cập nhật chư*ơng mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chỉ là một nhân vật nhỏ bé của thành phố Bình Minh, làm sao dám chống lại nhà họ Kiều?
Thế nhưng, Trần Hùng vừa cầm bút lên, lại lập tức bỏ xuống. “Không đúng rồi ông chủ Đàm.” “Có gì không đúng chứ?” Nguyễn Đàm sửng sốt.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trần Hùng cười, đáp: “Bây giờ toàn bộ Đại Hưng Thịnh đều là của tôi, đáng giá hơn ba mươi lăm nghìn tỷ, năm năm tới còn tăng lên gấp ba lần, tức là hơn một trăm nghìn tý!" “Một trăm nghìn tỷ rõ ràng đều thuộc về tôi, tại sao bây giờ tôi phải lấy cái giá bảy nghìn tỷ, tương lai lại chia cho các anh hơn năm mươi nghìn tỷ chứ? Ông chủ Đàm, anh nói xem thế này không phải là tôi lỗ to rồi sao?"
Sắc mặt Nguyễn Đàm trầm xuống, Mike bên cạnh lập tức lên tiếng: “Không có nhà họ Nguyễn chúng tôi điều hành, Đại Hưng Thịnh chưa mở cửa rất khó mà tăng gấp ba lần. “Chính xác. Trần Hùng gật nhẹ đầu như có điều suy tư: “Không có nhà họ Nguyễn điều hành, Đại Hưng Thịnh chính xác là không thể tăng lên gấp ba lần, nó sẽ tăng gấp năm lần. “Vậy nên, hợp đồng này tôi đã suy nghĩ rồi, không thể kí."
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Rầm một tiếng, Nguyễn Đàm đập mạnh một cái lên bàn làm việc, hắn ta đột nhiên phản ứng lại, mình đã bị Trần Hùng coi như con khỉ mà đùa giỡn. “Trần Hùng, cậu là đang trêu tôi đấy à? Hôm nay hợp đồng này cậu phải kí, không muốn, cũng phải kí”
Chương 783: Dứt khoát
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Nhiệt độ cả phòng làm việc dường như đột nhiên hạ xuống mấy độ, ngay lập tức, mấy tên thuộc hạ đứng sau lưng Nguyễn Đàm toát ra một luồng khí thế cực kì sắc bén.
Còn Thịnh Quân và Lưu Trọng sau lưng Trần Hùng sớm đã xắn tay áo lên. Tên nhãi này đầu óc có vấn đề sao, thế mà lại dám từ xa chạy đến đây dọa nạt anh Hùng, bộ sống không được tốt à?
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Sắc mặt Trần Hùng lúc này cũng trở nên u ám, cặp mắt của anh như một lưỡi đao sắc bén, nhìn chằm chặp Nguyễn Đàm ở đối diện. “Đại Hưng Thịnh của tôi giá trị thị trường bây giờ là năm mươi hai nghìn tỷ, anh muốn bỏ ra cái giá bảy nghìn tỷ mua lại 51% cổ phần để khống chế Đại Hưng Thịnh ư?” “Mẹ nó ai cho anh cái dũng khí đấy hả?
Vừa dứt lời, Trần Hùng đập một cái thật mạnh lên bàn làm việc. Một tiếng rầm vang lên, thế mà lại có một vết nứt lan ra từ chỗ bàn tay Trần Hùng, ngay sau đó cả cái bàn làm việc đã bị Trần Hùng bổ thành hai nửa.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Nguyễn Đàm bị cảnh tượng này dọa đến ngày ngốc, đùa cái gì thế, đây là đang đóng phim đó hả?
Toàn thân Nguyễn Đàm như cọc gỗ bị đóng đinh ở đó, kinh hãi đến tròng mắt cũng cứng đờ.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Còn Lưu Trọng và Thịnh Quân sau lưng Trần Hùng sớm đã đứng ngồi không yên, trong chớp mắt, bọn họ đã xông đến chỗ mấy tên thủ hạ khí thế không tầm thường kia của Nguyễn Đàm.
Bịch bịch bịch... Tiếng nắm đấm chạm nhau ầm ầm vang lên.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Mấy tên thủ hạ mà Nguyễn Đàm mang theo đối với mấy thành viên thế giới ngầm có thể một chọi mười, cũng được xem là cao thủ.
Tuy nhiên đối mặt với loại biến thái như Lưu Trọng và Thịnh Quân, bọn họ chỉ như đứa trẻ ba tuổi, nào có chút sức lực đánh trả.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Vỏn vẹn trong vài giây, mấy tên thủ hạ của Nguyễn
Đàm toàn bộ đều nằm trên đất. “Các... Các người vậy mà dám...
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Mike bị dọa đến sắc mặt đều trắng bệch, đã qua rất nhiều năm, ở phía nam này không có ai dám ra tay với người nhà họ Nguyễn bọn họ. “Im mồm đi tên ngoại quốc kia.”
Thịnh Quân một tay nắm lấy cổ áo Mike, vung tay một cái, dứt khoát đem Mike hất tung ra ngoài, nặng nề đập vào vách tường bên kia.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Bây giờ, chỉ còn lại một mình Nguyễn Đàm ngồi trên ghế ông chủ, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng tuôn ra trên trán hắn ta. “Trần Hùng, tôi... sau lưng tôi là nhà họ Kiều ở tỉnh Trung Nhã, cậu. Cập nhật nhan*h nhất trên ТгцyeлАРР.cом
Nguyễn Đàm đã bắt đầu lập ba lắp bắp, anh ta vốn dĩ không nghĩ đến Trần Hùng lại dứt khoát như vậy, ngay lúc này, anh ta không thể không đem nhà họ Kiều ra dọa người. “Kiều Tiết Thanh sao?”
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Trần Hùng đứng đậy, đi thẳng đến chỗ cửa sổ sát đất. Sau đó quay người lại vẫy tay với Nguyễn Đàm: “Lại đây.
Nguyễn Đàm rùng mình một cái, đừng nói là đi qua, bây giờ hai chân anh ta mềm nhũn, sợ là đứng dậy cũng khó khăn. “Anh Hùng bảo mày đi qua, mẹ nó lỗ tai mày điếc rồi à?" Lưu Trọng một tay nhấc Nguyễn Đàm lên, giống như nhấc một con chó chết mà lôi đến trước cửa sổ. “Nhìn bên ngoài xem, anh muốn mua Đại Hưng Thịnh của tôi cũng được, tôi thì không thành vấn đề, có điều trước hết anh phải hỏi xem bọn họ có đồng ý hay không?” Nguyễn Đàm nhìn ra cửa sổ, nháy mắt cảm thấy da đầu tê rần một trận.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Chỉ nhìn thấy ở chỗ đất trống bên ngoài, không biết từ lúc nào đã chật ních mấy trăm chiếc xe, cửa xe mở ra, ít nhất có một ngàn người từ trên xe bước xuống.
Chương 784: Tôi mới là người quyết định
Hơn một nghìn người, sát khí dày đặc, luồng sát khí này tụ lại trên không trung hình thành một đám mây đen thật lớn, bao phủ toàn bộ Đại Hưng Thịnh. "Chuyện này... Chuyện này...
Hai hàm răng trên dưới của Nguyễn Đàm bắt đầu run lẩy bẩy, cảnh tượng này thật sự làm cho anh ta sợ hãi không thôi.
Trần Hùng thì lại cười ha hả, nói: "Tôi mặc kệ nhà họ Nguyễn của anh kinh khủng như thế nào ở Châu Giang, cũng mặc kệ nhà họ Kiều kia có dữ dội ra sao ở Miền Nam, chỉ có điều anh phải nhớ kỹ, ở thành phố Bình Minh này, tôi mới là người quyết định
Nói tới đây, Trần Hùng mở cửa sổ, nhìn hơn một nghìn người ở bên dưới, hô lên: "Có người muốn lừa gạt Đại Hưng Thịnh của tôi, các anh em ở bên dưới, mọi người có đồng ý không?" "Không đồng ý"
Tiếng đáp lại chỉnh tế đều răm rắp rung động cả đất trời, vang vọng khắp Đại Hưng Thịnh.
Nguyễn Đàm cảm thấy da đầu mình tê dại, mà Trần Hùng lại quay đầu nhìn về phía Nguyễn Đàm, trên mặt anh bày ra một nụ cười vô hại. "Ông chủ Đàm à, anh xem, bọn họ đều không đồng ý "Nếu đã không đồng ý, chắc chắn anh cũng không thể nào lấy Đại Hưng Thịnh đi được."
Nguyễn Đàm vội vàng gật đầu, nơm nớp lo sợ nói: "Người anh em Trần Hùng à, đây chỉ là hiểu lầm thôi, chuyện làm ăn ấy mà, phải là cậu tình tôi nguyện, nếu người anh em đã không bằng lòng, vậy tôi cũng không cố ép buộc đâu.” "Tôi đi ngay bây giờ đây
Nói xong, Nguyễn Đàm run rẩy xoay người, muốn chạy trốn.
Tuy nhiên, hắn ta còn chưa kịp nhấc chân đi được bước nào, Lưu Trọng đã dùng một tay kéo ngược anh ta trở lại: "Nơi này, là nơi anh nói đến thì đến, nói đi là đi sao?" "Người anh em Trần Hùng à, bây giờ có vạch mặt nhau thì không ai được lợi gì, dù sao tôi cũng là người của nhà họ Kiều mà."
Trần Hùng cười lên ha ha ha: "Tôi mặc kệ nhà họ Kiều nhà họ Trương hay nhà họ Lý gì, trước khi anh tới được thành phố Bình Minh này, không biết có thấy cột mốc ranh giới đặt ở rìa thành phố Bình Minh hay không." "Bên trên cột mốc ranh giới có khắc bốn chữ, đọc là Khu cấm Thượng Đế, đó là tấm bia đặc biệt khắc ra cho những tên nhãi nhép thích tự xưng là Thượng Đế như các anh" "Cho nên ông chủ Đàm à, hôm nay nếu như anh đã tới đây, vậy thì ở lại đi."
Nói xong, Trần Hùng không nhìn Nguyễn Đàm thêm một cái nào nữa, chuẩn bị xoay người sang hưởng khác, mà Lưu Trọng ở bên cạnh đã nâng Nguyễn Đàm lên.
Nguyễn Đàm ra sức giãy dụa, rống to lên: "Trần Hùng, con mẹ nó nếu mày dám động đến tao, nhà họ Kiều nhất định sẽ khiến cho cả nhà mày tan thành tro bụi, nhà họ Kiều là gia tộc giàu có quyền thế ở miền Nam, là sự tồn tại mà mày không thể trêu chọc nổi đâu.” "Đùng!"
Trần Hùng quất một cái tát vào mặt Nguyễn Đàm, thẳng thừng làm cho nửa mặt của anh ta trở nên da tróc thịt bong: "Sơn Dương trong Thập Nhị Sinh Tiêu của nhà họ Kiều kia cũng đã bị tao đánh bại chỉ trong một cú đấm, mẹ nó mày là cái thá gì, cũng dám đứng đây uy hiếp tao?” Nhớ đọc truyện trên Т*гцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha !!!
Cả người Nguyễn Đàm đều ngây dại ra: "Mày, người đánh Sơn Dương tàn phế là mày, sao mày dám!"
Nguyễn Đàm cảm thấy tuyệt vọng, tuyệt vọng vô tận. "Ném xuống."
Trần Hùng lười phải nói thêm chút nào nữa, ra lệnh một tiếng, Lưu Trọng không chút do dự ném Nguyễn Đàm ra ngoài cửa sổ, không chỉ là anh ta mà cả những thủ hạ mà Nguyễn Đàm đưa tới cùng luật sư Mike cũng đều bị ném xuống.
Mấy tiếng ầm ầm nặng nề liên tục vang lên, thật giống như là mấy tảng đá lớn từ trên không trung rơi xuống vậy.
Trần Hùng không quay đầu lại nhìn chút nào, mà đi về phía Trương Văn Long và Liễu Hồng Ngọc, "Anh Hùng"
Lúc hai người nhìn về phía Trần Hùng, trên mặt vẫn còn đầy vẻ hoảng sợ.
Rất hiển nhiên, bọn họ cũng đã bị những hành động này của Trần Hùng làm cho sợ hãi.
Trong mắt Trần Hùng có một tia thất vọng thoáng qua, anh nói: "Trương Văn Long, Liễu Hồng Ngọc, hai người đều là người thông minh, có một số việc không cần tôi phải dạy cho hai người nhỉ” "Tôi chỉ cho hai người một cơ hội lần này, lần sau nếu như lại xảy ra chuyện như vậy, nếu còn để tôi phải dạy, như vậy hai người có thể cút đi cho khuất mắt tôi được rồi."
Chương 785: Thật là một con lợn ngu ngốc
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trương Văn Long cùng Liễu Hồng Ngọc vội vàng gật đầu, nói: "Anh Hùng, lần sau cho dù là ông trời tới đây, chúng tôi cũng sẽ khiến cho ông ta có tới mà không có về "Ha!"
Trần Hùng cười một tiếng, sau đó rời khỏi văn phòng này dưới sự hộ tống của Lưu Trọng và Thịnh Quân.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Khi bọn họ đi xuống lầu, mảnh đất trống dưới lầu sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng của mấy người Nguyễn Đàm nữa, những người mà Lý Minh và Hà Thái Trung đưa tới đã sớm mang thi thể của đám người Nguyễn Đàm rút đi như thủy triều vậy.
Ở nơi đó, không còn vết tích gì kể cả một chút máu. Trần Hùng lái xe, rời khỏi Đại Hưng Thịnh và trở về biệt thu.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lúc chạng vạng tôi, Lâm Ngọc Ngân và Lưu Ánh Nguyệt đã chuẩn bị xong một bàn lớn đầy thức ăn, Trần Hùng trở về, theo như những gì đã thống nhất trước đó, anh xuống bếp làm cà tím thịt băm và trứng xào cà chua cho Lâm Thanh Thảo.
Mặt trời chiều ngả dần về phía tây, một gia đình vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối với nhau.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong khi đó, trên một sân golf ở thành phố Trường Bắc bên này.
Trong tay Kiều Tiết Thanh đang cầm cây gậy đánh golf, giơ gậy lên rồi hạ xuống, đánh quả bóng golf dưới chân bay ra ngoài, người hầu bên cạnh lại lập tức đặt một quả bóng khác lên trên cây kim bóng. "Lại đây, thử xem nào?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Kiều Tiết Thanh đưa cây gậy golf trong tay đến bên cạnh Kiều Tiết Dũng, cười tủm tỉm nói.
Lúc trước Kiều Tiết Dũng bị Kiều Tùng Châu đánh cho da tróc thịt bong, tuy rằng đã đi bệnh viện điều trị xử lý vết thương, nhưng vết thương tuyệt đối không phải một ngày hai ngày là có thể lành lại được.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vốn dĩ cậu ta muốn ở nhà dưỡng bệnh mấy ngày cho tốt, nhưng mà vừa về đến nhà không lâu, Kiều Tiết Thanh liền sai người đến nhà cậu ta, nói là muốn đón cậu ta ra ngoài chơi golf.
Tuy rằng môn thể thao này cũng không phải loại vận động dữ dội gì lắm, nhưng cơ thể của Kiều Tiết Dũng bây giờ hoàn toàn không thích hợp để chơi bất kỳ môn thể thao nào, hơn nữa trong thời tiết nóng bức này, nếu cậu ta đổ mồ hôi quá nhiều, vết thương nhất định sẽ bị nhiễm trùng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nhưng Kiều Tiết Dũng không dám từ chối, Kiều Tiết Thanh cũng đã phải người tới đón cậu ta, cậu ta không thể không đi được.
Kiều Tiết Dũng vẫn ăn mặc chải chuốt không khác gì lúc trước, để lại tóc mái cắt ngang ở trước trán, đeo kính mắt, thoạt nhìn cả người có vẻ nhát gan hèn yếu. Cậu ta chậm chạp không nhận lấy cây gậy đánh golf từ tay Kiều Tiết Thanh, biểu cảm trên mặt thoạt nhìn vừa có chút rối rắm lại phức tạp. "Làm sao vậy, không đánh à?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Kiều Tiết Thanh quay đầu lại nhìn về phía Kiều Tiết Dũng ở bên cạnh, trong giọng nói xuất hiện một tia tức giận: "Tiết Dũng à, em đang xem thường anh hay thế nào đây? Hoặc là nói cách khác, em cho rằng anh không xứng để dạy cho em chơi golf sao?” "Anh cả, em không có ý này." Ủng hộ team chú*ng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом
Kiều Tiết Dũng vội vàng lắc đầu, trong lòng thầm hạ quyết định, vẫn nhận lấy cây gậy đánh golf từ tay Kiều Tiết Thanh. "Vậy mới đúng không phải sao, đến đây, anh dạy cho em."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Kiều Tiết Thanh cười tủm tỉm nắm tay dạy Kiều Tiết Dũng chơi golf, đường cong mà động tác tạo ra rất lớn, chỉ sau một gậy, Kiều Tiết Dũng đã cảm giác được rất rõ ràng sự đau đớn dữ dội như bị xé rách từ vết thương bị nứt ra trên người mình lan tới. "Không tệ đâu nha, thật không ngờ em lại rất có thiên phủ đó."
Kiều Tiết Thanh nhìn về phía quả bóng golf bay ra ngoài, sau đó vẫy tay với một người đứng bên cạnh, người đó lại một lần nữa đặt một quả bóng golf khác lên trên kim bóng. "Nào nào, lần này em tự đánh đi."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Kiều Tiết Dũng gật đầu, cẩn thận từng li từng tí nâng cây gậy lên, "ba"...
Không có bàn tay dạy học của Kiều Tiết Thanh đi cùng, gậy này của Kiều Tiết Dũng hoàn toàn không đánh trúng được quả bóng golf, ngược lại thiếu chút nữa ném luôn cây gậy ra ngoài. "Em thật là một con lợn ngu ngốc.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trên mặt Kiều Tiết Thanh vốn còn treo lên một nụ cười đột nhiên thay đổi, ngay lập tức chửi ầm lên với Kiều Tiết Dũng.
Gương mặt Kiều Tiết Dũng đỏ lên, đứng yên tại chỗ lại không dám đáp lại nửa chữ. "Thôi bỏ đi, trông kiểu tay chân vụng về của em chắc chắn cũng sẽ không học được gì, em đi sang bên kia nhặt bóng cho anh đi."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!