Trần Thiên nhíu mày nói: “Lẽ nào cậu quên tôi là ai rồi sao?”
“Anh là thần của điện Đức Hoàng.”
Nói tới đây, Tả Quang Đông đột nhiên không lo lắng gì nữa.
Anh ta rất rõ thực lực của Trần Thiên rốt cuộc mạnh thế nào, mấy thợ săn tiền thưởng của Sơn Đằng Trai sao có thể là đối thủ của Trần Thiên được?
Lần chuyện lần đó ở núi Bồng Lai ra nói, một mình Trần Thiên đã hạ gục bao nhiêu sát thủ cấp cao của thế giới, lính đánh thuê và thợ săn tiền thưởng, mấy thợ săn tiền thưởng đó của Sơn Đằng Trai sợ là không đủ trình để Trần Hùng ngứa răng.
“Tới lúc đó tôi sẽ nghĩ cách, bắt những thợ săn tiền thưởng kia, các cậu đừng lộ mặt vội, tránh đánh động cỏ.”
“Phải rồi, tập đoàn Anh Mai làm xe ô tô, hệ thống định vị chắc chắn rất hoàn hảo, tới lúc đó để anh ta làm một cái lắp lên người tôi, nhất định phải là loại mà máy móc không quét ra được ấy.”
Tả Quang Đông gật đầu: “Tôi biết phải làm sao rồi thủ lĩnh.”
“Ừ, như vậy đi, giờ quay về nghỉ ngơi trước, buổi tối tôi đi sang bên nhà máy Phú Điền, những việc khác cậu tự mình xem chừng mà sắp xếp, Tả Bộ Linh phát triển nhiều năm ở Nhật Bản như vậy, đối phó với một Sơn Đằng Trai không vấn đề gì chứ?”
Tả Quang Đông cười, vỗ ngực mình nói: “Anh yên tâm đi thủ lĩnh, đừng nói là một Sơn Đằng Trai, cho dù là mười Sơn Đằng Trai cũng không đủ cho Tả Bộ Linh chúng ta đánh.”
“Được!”
Tiếp theo, Trần Hùng và Tả Quang Đông quay về biệt thự, khi sắp chập tối, Tả Quang Đông liên lạc với Thạch Trung Hữu, sau đó kêu Thạch Trung Hữu làm một cái định vị lắp lên người Trần Hùng để định vị được tung tích.
Kỹ thuật này trước mắt vẫn là kỹ thuật mà Anh Mai chưa cho ra ngoài thị trường, trừ phi là thủ đoạn kiểm tra tinh vi nhất, nếu không thì không ai có thể phát hiện ra thiết bị định vị đó trên người Trần Hùng cả.
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Thạch Trung Hữu tự mình lái xe đưa Trần Hùng tới chỗ nhà máy Phú Điền.
Trên xe, Thạch Trung Hữu có hơi sốt sắng, nhất là khi mới biết một mình Trần Hùng sẽ bảo vệ nhà máy Phú Điền, cả thế giới quan của Thạch Trung Hữu đều chấn động.
Ban đầu Thạch Trung Hữu hoàn toàn không tin một mình Trần Hùng có thể bảo vệ nhà máy Phú Điền được, anh ta cảm thấy Tả Quang Đông đang nói đùa với anh ta, thậm chí anh ta còn suýt vì chuyện này mà cãi nhau với Tả Quang Đông.
Mãi cho tới khi anh ta tận mắt nhìn thấy một đấm của Trần Hùng đã khiến bức tường của công ty bọn họ thủng, Thạch Trung Hữu mới ngậm miệng lại.
Thế nhưng cho dù như vậy, Thạch Trung Hữu vẫn hơi căng thẳng, dù sao đối với tập đoàn Anh Mai bọn họ mà nói, nhà máy Phú Điền thật sự rất quan trọng.
Thế nhưng bây giờ ngoại trừ đem tất cả hy vọng đặt lên người bọn họ ra, anh ta cũng hết cách.
Trước đó, Thạch Trung Hữu đã liên lạc với mấy tổ chức ngầm của Nhật Bản, hy vọng bọn họ có thể ra tay giúp mình, bảo vệ nhà máy Phú Điền.
Trong số đó bao gồm cả gia tộc Inagawa và Yamaguchi, gia tộc ngầm mạnh nhất ở Nhật Bản, thế nhưng khi bọn họ biết tập đoàn Anh Mai muốn để bọn họ ra chống lại Sơn Đằng Trai, những tổ chức đó đều từ chối hết, bất kể tập đoàn Anh Mai ra giá bao nhiêu, bọn họ đều không muốn đối đầu với Sơn Đằng Trai.
Từ điểm này có thể nhìn ra, Sơn Đằng Trai ở Nhật Bản vô cùng lớn mạnh, thậm chí ngay cả thế lực của gia tộc Inagawa và Yamaguchi đều phải nể ba phần.
Vậy nên tập đoàn Anh Mai lúc này đã hết cách rồi, bọn họ chỉ có thể đem hy vọng cuối cùng đặt lên người Tả Bộ Linh.
Khi Trần Hùng tới bên nhà máy Phú Điền, trời đã tối rồi.