Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Cẩn Lương không ngừng thở hổn hển, sắc mặt cô ta trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu.



"Thích Trùng, anh là người tin Phật, nếu anh đã tin trên đời này có Phật Tổ, vậy anh có tin trên đời này có ma quỷ không?"



Thích Trùng trầm mặc một hồi lâu, dường như anh ta cũng không biết nên trả lời Tô Cẩn Lương như thế nào.



Sau đó Thích Trùng đỡ Tô Cẩn Lương đứng lên từ dưới đất, nói: "Cô có muốn đi bệnh viện khám thử không?"



"Không đi."



Tô Cẩn Lương đột nhiên trở nên nóng nảy, lúc này, người hầu trong biệt thự lấy khăn mặt ra để giúp Tô Cẩn Lương lau cơ thể ướt sũng.



"Cút sang một bên."



Tô Cẩn Lương thô lỗ đẩy ngã người hầu, sau đó đi tới phòng tắm của biệt thự.



Trong phòng tắm đã được chuẩn bị sữa bò dùng để tắm, Tô Cẩn Lương ngâm trong sữa bò một hồi bèn đứng lên.



Cô ta cọ rửa sạch sẽ cơ thể mình, sau đó mặc quần áo.



Cô ta đi tới trước gương, nhìn bản thân mình ở trong gương không chớp mắt.



Sắc mặt người con gái trong gương vẫn trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu nào, giống như cơ thể đã bị rút sạch toàn bộ tinh lực.



Mà thực tế đúng là như thế, từ sau khi quay về từ thành phố Bình Minh, hơn một tháng nay tinh thần của Tô Cẩn Lương luôn bị giày vò khiến cô ta đã gầy đi rất nhiều.



Cho nên tinh thần của người phụ nữ này dù sao cũng không thể bằng đàn ông.



Tô Cẩn Lương và Kiều Tiết Dũng rất giống nhau, nhưng sau khi giết chết em trai và cha mình, Kiều Tiết Dũng lại có thể ăn ngon, ngủ ngon, hoàn toàn không có bất kỳ áp lực tâm lý gì.



Chắc hẳn cho dù linh hồn Kiều Tiết Thanh và Kiều Tùng Châu thật sự tới tìm Kiều Tiết Dũng thì Kiều Tiết Dũng cũng có thể tiêu diệt bọn họ.



Nhưng Tô Cẩn Lương thì không giống thế, trước sau gì cô ta vẫn không thể vượt qua được cửa ải này.



Cô ta cứ đứng nhìn mình trong gương không chớp mắt như thế, càng nhìn càng say mê.



Ngay lúc này, dường như bóng đèn trong phòng tắm chợt lóe lên, cô ta đột nhiên nhìn thấy một bóng người quay lưng về phía mình trong gương.



Cái bóng lưng này chính là bóng lưng của Tô Văn Mãnh.



Trong chốc lát, dường như Tô Cẩn Lương lại bị ma chướng.



Cô ta nhìn thấy Tô Văn Mãnh dần dần quay đầu lại, và cuối cùng là hoàn toàn xoay đầu lại ra sau lưng, sau đó cậu ta cười ha ha với Tô Cẩn Lương qua tấm gương.



"A!!!"



Tô Cẩn Lương gào lên một tiếng như bị điên, sau đó bỗng nhiên đấm vào gương một cái.



Tấm gương lập tức vỡ vụn vang lên tiếng loảng xoảng, rốt cuộc Tô Văn Mãnh trong gương cũng biến mất.



Tay của Tô Cẩn Lương bị mảnh gương vỡ làm bị thương, từng giọt máu tươi chảy ra và nhỏ xuống bồn rửa tay.



Thích Trùng bất chấp đẩy cửa chạy vào, vì để tránh hiềm nghi, anh ta dùng một mảnh vải trắng bịt mắt lại.



"Cô chủ, cô không sao chứ."



Thích Trùng đi tới trước mặt Tô Cẩn Lương dựa theo cảm giác, vẻ mặt lo lắng hỏi.



"Thích Trùng, nó lại đến!"



Tô Cẩn Lương vô cùng sợ hãi nhào vào trong ngực Thích Trùng.



"Tất cả chỉ là ảo giác mà thôi, cô chủ, cô bị áp lực đè nén quá rồi."



Thích Trùng và Tô Cẩn Lương rời phòng tắm rồi đi tới ghế sô pha ở lầu dưới, Thích Trùng đưa một cốc trà gừng cho cô ta, hy vọng có thể làm tan bớt khí lạnh trong người Tô Cẩn Lương.



Đúng lúc này, quản gia của biệt thự vội vã đi đến, nói: "Cô chủ, ông chủ gọi cô qua."



"Cái gì?"



Tô Cẩn Lương đột nhiên buông cốc trà trong tay xuống, trong lòng chợt trở nên hồi hộp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK