Hơn nữa, từ sau khi Tô Văn Mãnh chết, Tô Văn Hùng thường xuyên nằm trên giường không dậy nổi bởi vì quá đau buồn, đã rất lâu rồi ông ta chưa gặp Tô Cẩn Lương, vì sao bây giờ lại đột nhiên bảo cô ta tới đó?
Trong lòng Tô Cẩn Lương mơ hồ cảm thấy hơi bất an.
Tô Cẩn Lương không trả lời, Thích Trùng bèn nói: "Hôm nay cơ thể cô chủ không thoải mái, để ngày mai đi."
Nhưng quản gia lại bối rối nói: "Cô chủ, ông chủ phái người tới đón cô, xe cũng đang chờ ở bên ngoài rồi."
Cuối cùng Tô Cẩn Lương vẫn đứng lên, Tô Văn Hùng đã đích thân phái người đến mời cô ta, vậy thì cô ta không thể tránh né được rồi.
"Tôi và cô cùng đi đi." Thích Trùng nói.
"Ừm."
Hai người đi ra khỏi biệt thự, một chiếc Benzo màu đen đỗ ở ngoài cổng, người lái xe là một người đàn ông nam tử trung niên để râu quai nón.
Tô Cẩn Lương biết người này, biệt danh của gã là râu quai nón, là một trong những cao thủ của Tô Văn Hùng.
Nhà họ Tô được coi là dòng họ quyền thế nhất ở phương Nam, cao thủ trong dòng họ đương nhiên là nhiều như mây và đương nhiên bên cạnh Tô Văn Hùng của nhà họ Tô cũng có một nhóm các cao thủ, mà râu quai nón là một trong những cao thủ của Tô Văn Hùng, có thể xếp vào ba vị trí đầu.
Cho nên người này là thuộc hạ mà Tô Văn Hùng vô cùng coi trọng.
Mà không ngờ lần này Tô Văn Hùng lại phái râu quai nón đến đón Tô Cẩn Lương, vậy chứng tỏ Tô Văn Hùng có chuyện quan trọng cần gặp Tô Cẩn Lương, Tô Cẩn Lương không thể không đi.
"Cô chủ, mời."
Râu quai nón cung kính giúp Tô Cẩn Lương mở cửa xe ra, Tô Cẩn Lương và Thích Trùng lên xe.
Hơn mười phút sau, chiếc xe Benzo chạy vào một căn biệt thự vô cùng rộng lớn được xây dựng theo phong cách châu Âu.
Nơi này chính là nhà họ Tô ở Tô Hàng.
"Cô chủ, ông chủ đang chờ cô ở nhà thờ tổ. Mời cô đi theo tôi."
"Nhà thờ tổ!"
Trong lòng Tô Cẩn Lương bỗng nhiên trở nên hơi hồi hộp một chút, một linh cảm xấu bất chợt dấy lên trong lòng cô ta.
Tại sao lại là ở nhà thờ tổ?
Không lâu trước đây tang lễ của Tô Văn Mãnh đã được tổ chức, bài vị được đưa vào nhà thờ tổ nhà họ Tô, lúc này, đột nhiên Tô Văn Hùng lại muốn gặp cô ta ở nhà thờ tổ, rốt cuộc ông ta muốn làm gì?
Chẳng lẽ ông ta đã biết được gì rồi sao?
Ngày thường, Tô Cẩn Lương luôn coi trời bằng vung, cũng rất thù hằn người cha này của mình, nhưng lần này cô ta đã gây ra chuyện, cho nên hiện tại trong lòng cô ta vẫn rất sợ hãi.
Mặc dù cha cô ta - Tô Văn Hùng là một người bình thường, nhưng dù sao cũng đã làm chủ của nhà họ Tô rất nhiều năm rồi nên vẫn rất có khí phách.
Hơn nữa, một tháng qua dường như ngày nào Tô Cẩn Lương cũng đều bị tra tấn tinh thần cho nên lúc này, quả thật trong lòng cô ta vẫn hơi căng thẳng.
Tô Cẩn Lương và Thích Trùng đi thẳng tới nhà thờ tổ dưới sự dẫn đường của râu quai nón.
Lúc này trời đã sắp tối hẳn, còn có cả mưa nhỏ.
Ở bên trong nhà thờ tổ nhà họ Tô, Tô Văn Hùng vô cùng cô đơn đứng một mình trước bài vị của những vị tổ tiên nhà họ Tô.
Ông ta nhìn bài vị của con trai mình - Tô Văn Mãnh, trầm tư thật lâu, xem ra trạng thái tinh thần vô cùng kém.
"Mãnh, con đã đi một tháng rồi, cha rất nhớ con."
"Hôm nay, con có thể nói cho cha biết rốt cuộc cha nên làm thế nào không?"
Tô Văn Hùng lẩm bà lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng rầu rĩ, thậm chí còn rưng rưng nước mắt: "Bây giờ cha thật sự không biết nên làm thế nào."
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên bên ngoài nhà thờ tổ, Tô Văn Hùng lập tức lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, ưỡn ngực lên.
Ông ta xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía ngoài cửa, giọng điệu nặng nề mà uy nghiêm: "Đến rồi!"