Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Haiz."
Trần Hùng thở dài một cái, ở giữa hai chân mày có chút thất vọng, là thất vọng đối với ba người Thẩm Đại Lực.
Nói đúng ra thì cũng không được tính là thất vọng, chỉ là có cảm giác đám người Thẩm Đại Lực phát triển vẫn còn quá chậm.
Ba thành viên của Hang Sói hợp sức lại mà vẫn không phải là đối thủ của Kiếm Si như cũ, con đường mà Hang Sói muốn đi thật sự còn rất dài, rất dài.
Trần Hùng không thể để cho bọn họ tiếp tục đánh như thế này nữa, bởi vì nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì ít nhất sẽ có một kẻ trong ba người họ chết dưới tay của Kiểm Si.
Trần Hùng không muốn để cho bọn họ chết, những người này chính là hi vọng gây dựng lại tổ chức Thiên Tội của anh, tất cả đều là cục cưng quý giá của anh.

Một bóng dáng hiện lên trong chớp mắt, giống như là một tia chớp.

Trần Hùng ra tay, một tay anh kéo Khôi Huy Thiệu qua: “Đạo của tôi.”
Khôi Huy Thiệu có chút đờ người ra, nhưng vẫn theo bản năng đưa thanh đạo xám xịt đang cầm trong tay kia cho Trần Hùng.

“Anh Hùng, bọn em có thể " “Cả ba người đều lui qua một bên đi.”
Trong giọng nói của Trần Hùng không có chứa quá nhiều tình cảm, anh là Số Không của Hang Sói, cho nên tất cả thành viên của Hang Sói đều sẽ phục tùng anh một cách vô điều kiện.
Mặc dù bất kể là Khôi Huy Thiệu, Hồ Điệp, hay là Thẩm Đại Lực đều muốn chiến đấu đến phút cuối cùng với Kiếm Sĩ, nhưng Trần Hùng đã lên tiếng thì bọn họ không thể không lui lại.

Trần Hùng cầm thanh đao màu xám kia của Khôi Huy Thiệu trong tay, trông vô cùng tùy tiện.
Anh tập trung ánh mắt vào trên người Kiếm Sĩ.
Nếu như Kiếm Si này không làm ra chuyện trên đảo Thái Cực kia thì trái lại Trần Hùng rất sẵn lòng thu nhận ông ta vào trong đội ngũ của Hang Sói, mặc dù tuổi tác của tên này có chút lớn.
Chỉ có điều dù cho trận chiến trên đảo Thái Cực là âm mưu đã được dự tính trước đó, nhưng trong trận chiến đó Kiếm Sĩ đã chặt đứt sống lưng, loại người tâm thuật bất chính như thế này thì Trần Hùng tuyệt đối sẽ không thể nào nhận ông ta được.
Cho nên lúc này ở trong mắt của Trần Hùng thì Kiếm Sĩ cũng chỉ có một con đường, đó chính là chết.

“Chắc là khoảng chừng hơn một tuần trước, tôi đã từng đánh một trận với Ngụy Tuấn.


“Lúc đó ông ta đã đỡ được ba đao trong tay tôi, không biết ông có thể đỡ được mấy đạo.
Nói xong, Trần Hùng tùy tiện chĩa cây đạo trong tay về phía Kiếm Si ở bên kia, vẫy tay với ông ta: “Có cần tôi chừa lại chút mặt mũi cho ông không? Để cho ông cũng đỡ được ba đao trong tay tôi?”
Hoàn toàn không có cách nào diễn tả được tâm trạng của Kiếm Si bằng từ ngữ, đây chính là sỉ nhục, là sỉ nhục một cách trắng trợn.

Thằng nhóc như anh là cái thá gì chứ?
Một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi, lông còn chưa mọc đủ dài mà lại dám nói những lời như thế này với Kiếm Si Bắc Giang.
Thế mà còn nói Đạo Cuồng Cửu Nam nổi tiếng ngang với Kiếm Si ông ta chỉ đỡ được ba đạo dưới tay anh, nói đùa cái gì vậy chứ? “Cậu là cái thằng oắt con ở đâu ra mà dám nói khoác không biết ngượng như vậy?”
Kiếm Sĩ giận dữ, vung kiếm dài trong tay lên xông về phía Trần Hùng ở bên này.
Vào giờ phút này Kiếm Sĩ còn tức giận hơn cả lúc nãy, trên lưỡi kiếm kia phát ra kiểm khí không nhìn thấy được, thậm chí tách cả mưa từ trên không trung rơi xuống ra.
Một kiếm này là một kiếm mạnh nhất của Kiếm Si, cũng là một kiếm đoạt mạng.

Kiếm Si sử dụng kiếm hơn ba mươi năm, vong hồn dưới kiếm không đến một ngàn thì cũng tầm tám trăm, trước đó chưa từng có kẻ nào có thể trốn thoát được một kiếm đoạt mạng này của ông ta.
Kiếm phá bầu trời đêm, càn quét bằng một tư thế bất khả chiến bại.
Một kiếm tàn nhẫn này khiến cho tất cả đám người Khôi Huy Thiệu ở bên cạnh đều cảm thấy sợ hãi khiếp vía, lúc này bọn họ mới ý thức được sự chênh lệch giữa mình và Kiểm Si, bọn họ hoàn toàn không có năng lực tránh thoát được một kiếm này của Kiếm Si.

“Anh Hùng cẩn thận.

“Anh Hùng cẩn thận.
Không chỉ có đám Thôi Huy Thiệu, Viễn Quân Dao ở đẳng kia cũng đang hồi hộp, cảm thấy tim mình như muốn nhảy lên cổ họng.
Cô ta không biết sử dụng kiếm, nhưng cô ta có thể cảm nhận được những chiêu thức này không phải là bình thường.
Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả mọi người xung quanh đây dường như trở nên vô cùng căng thẳng.
Viu.
Keng.
Kiếm Sĩ Bắc Giang cuối cùng cũng tới, tuy nhiên không nhìn thấy cảnh tượng máu bắn tung tóe tại chỗ, mà ngược lại tất cả mọi người đều chấn động.
Một kiếm tưởng chừng như có thể đoạt mệnh này thực sự đã bị Trần Hùng chặn lại, không chỉ chặn lại được, mà thanh kiếm trong tay đối phương còn bị chặt đứt.
Ông ta thậm chí còn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhìn thấy trước mắt đạo quang lóe lên, trong giây tiếp theo, trên cổ mình có một vệt máu.
Loảng xoảng.
Thanh kiếm bị cắt một nửa trong tay rơi xuống đất, ông ta bắt đầu lấy tay che lên cổ, máu ở chỗ vết thương không ngừng phun ra.

Ông ta mở to mắt nhìn Trần Hùng như nhìn thấy thần, vẻ mặt đầy khó tin.

"Một trận trên đảo Thái Cực không thắng được, tôi có thể nói rõ ràng cho ông biết, ông không phải đối thủ của Ngụy Tuấn.

Ông có thể an tâm đi rồi." "Ngụy Tuấn có thể tiếp được của tôi ba đao, nhưng ông ngay cả hai đao cũng không tiếp được."
Nói xong, Trần Hùng ném lại thanh đao màu xám vào trong tay cho Thôi Huy Thiệu, Kiếm Si cũng thuận thế ngã xuống giữa cơn mưa lớn chết không kịp nhắm mắt.
Đám người Thôi Huy Thiệu, Thẩm Đại Lực không khỏi trợn tròn mắt, trước đó đám người bọn họ đã từng thấy Trần Hùng ra tay cũng biết anh là một người vô cùng lợi hại.
Nhưng lần này, trực giác của bọn họ kinh hãi hơn nữa, tên ngốc Kiếm Si Bắc Giang mà ba người bọn họ không thể cùng nhau xử lý, đã bị Trần Hùng dùng hai kiếm giết chết.
Sức mạnh này thật sự là làm cho da đầu người ta không khỏi run lên.
Một đạo chắt đứt kiếm, một đao xẹt qua cổ họng, này con mẹ nó...
Cùng với cái chết của Kiếm Si Bắc Giang, Lương Mạnh Ngôn đã hoàn toàn bị đánh bại, nếu Lương Mạnh Ngôn ban đầu vẫn còn có một tia hy vọng, thì bây giờ hy vọng cuối cùng đó cũng đã tan biến.
Nằm bên cạnh ông ta đều là những cao thủ của nhà họ Lương bọn họ, lúc này chỉ còn lại một mình Lương Mạnh Ngôn.
Nhiều người xung quanh lao về phía Lương Mạnh Ngôn như bầy sói đói, muốn cắt một nhát đao lên người ông ta để có thể nhận được tiền thưởng.
Lúc này, tâm trạng của Lương Mạnh Ngôn lại bình tĩnh, có thể nói là vô cùng bình tĩnh.
Nói đúng ra, là nản lòng thoái chỉ.
Ai có thể nghĩ đến bầu trời tối đen phía trước ông ta còn đường làm quan rộng mở, cho rằng chính mình lập tức có thể nằm giữ thành phố Cửu Nam, làm vua hai sông Nam Bắc.

Lại không nghĩ rằng bản thân mình có thể từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục nhanh như vậy.


Những người bên cạnh ông ta giờ đều đã bỏ mạng, hiện tại cũng chỉ còn lại một mình ông ta.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lương Mạnh Ngôn ngẩng đầu nhìn cơn mưa xối xả trên trời rơi xuống, đến nay ông ta vẫn luôn cảm thấy đây là một cơn ác mộng, bởi vì tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột.

"Tất cả dừng tay lại cho tôi."
Trần Hùng ra lệnh, những người còn muốn tiến lên chém Lương Mạnh Ngôn đều dừng lại.
Đám người theo sau Trần Hùng là Thẩm Đại Lực và những người khác, đi về phía Lương Mạnh Ngôn.

"Cậu là ai?"
Lương Mạnh Ngôn cũng tận mắt nhìn thấy kỹ năng vừa rồi của Trần Hùng, khi nhìn về phía anh, ánh mắt của ông ta lộ ra vẻ khó tin.


“Tôi tên là Trần Hùng.
Trần Hùng thành thật trả lời: “Thật ra ông cũng có thể coi như một thế hệ anh hùng kiệt xuất, tôi có thể chiếu cố cho ông.

"Ha ha ha."
Tiếng cười man dại của Lương Mạnh Ngôn vang lên bầu trời đêm, sau đó ông ta nhặt một con dao trên mặt đất.

"Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao mình lại thua thảm như vậy.
Nói xong, Lương Mạnh Ngôn không chút do dự dùng dao đâm vào bụng mình
Một thế hệ anh hùng kiệt xuất, Bắc Giang Vương Lương Mạnh Ngôn cứ như vậy mà kết thúc.
Mưa to kéo dài suốt một đêm, rạng sáng ngày hôm sau mới tạnh, phía đông có một tia nắng chiếu xuống trần gian.
Đêm nay, cuộc chiến giữa hai sông Nam Bắc chỉ diễn ra trong vài tiếng đồng hồ từ đầu đến cuối mà chỉ có những người từng tham chiến mới có thể nói rõ nó bi tráng và mãnh liệt như thế nào.
Bắc Giang vương Lương Mạnh Ngôn hoàn toàn trở thành dĩ vãng.
Chiều ngày hôm sau, Viễn Trọng Chi và Đạo Kiệt vội vã trở về từ Bắc Giang, còn mọi chuyện ở bên phía Bắc Giang anh đều đã giao cho Vương Bái.
Viễn Trọng Chi là điển hình của mẫu người một khi đã nghi ngờ thì sẽ không trọng dụng, cho nên có thể thấy ông ta đối với Vương Bái rất an tâm.
Đồng thời, Viễn Trọng Chi cố tình để Trần Hùng giữ lại tính mạng của Châu Xung cùng Lý Tuyết Phong, sau khi cuộc chiến kết thúc, hai người trở về Bắc Giang.


Về phần Vương Bái rốt cuộc nghĩ sắp xếp hai người này như thế nào, Viễn Trọng Chi không muốn hỏi, cũng không cần hỏi.
Sau cả một đêm mưa to, ngày hôm sau, nắng như thiêu đốt.
Trong chòi nghỉ mát của nhà họ Viễn, Viễn Trọng Chi và Trần Hùng ngồi uống trà, giống như lần trước họ đã giết Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng.
Sau khi trải qua hai chuyện này, Trần Hùng đối với Viễn Trọng Chi càng thêm nể phục.
Anh thường tự hỏi, nếu Viễn Trọng Chi sinh cùng thời đại với mình, liệu người này có phải là đối thủ của Triệu Tài Đô hay không?
Triệu Tài Đô này là một trong năm thiên vương của Bắc Thiên Vương, là người duy nhất trong ngũ đại Thiên Vương có thể dựa vào chỉ số thông minh của mình mà có thể tồn tại khi ngồi trên vương vị.
Triệu Tài Đô chiến đấu không tốt, huống chi những thiên vương khác, ngay cả trong mười tám đại tướng tùy tiện tìm một người cũng có thể dùng một tay đánh bại Triệu Tài Độ.

Tuy nhiên, Triệu Tài Đô được biết đến là sự tồn tại đáng sợ nhất trong số năm vị thiên vương.


"So giữa Viễn Trọng Chi và Triệu Tài Đô trong điện Thiên Vương điện, ai mạnh hơn?"
Nghĩ đến đó, Trần Hùng không hiểu được, rốt cuộc hai người không thể so sánh được, không chỉ tuổi tác, mà còn là địa vị.
Nhưng không thể không nói Viễn Trọng Chi đã chiến đấu thực sự đẹp mắt trong hai trận chiến này.

"Chúc mừng ông Viễn đã thành công giành được Bắc và Hoa Niên, Trần Hùng sợ nhất nghe thấy những lời này, càng không nói tới Ngụy Tuấn hơn anh nhiều tuổi như vậy.

“Cậu không bằng lòng sao?” Viễn Trọng Chi hơi nhíu mày.

"Chuyện bai thầy tôi cũng không có tâm tư thu nhận học trò, hơn nữa, tôi không biết sử dụng kiếm pháp" "Vậy nhờ ông chuyển lời tới ông ấy, chỉ cần kiếp pháp đủ nhanh, đủ chuẩn là có thể trăm trận trăm thắng
Nói xong câu đó, Trần Hùng tự rót cho mình một chén trà.

"Được rồi." Viễn Trọng Chi kỳ thật cũng không ôm hy vọng quá lớn, ông ấy chỉ cần giúp Ngụy Tuấn truyền đạt lại câu nói này cho Trần Hùng là được rồi.

"Dì Phương Anh của cậu phẫu thuật rất thành công, qua vài ngày nữa là có thể trở về rồi.

Đến lúc đó muốn mời một nhà cậu đến ăn bữa cơm, điều này cậu không từ chối chứ?" "Không"
Trần Hùng nói: "Đúng lúc tập đoàn Ngọc Thanh của vợ tôi muốn đến tỉnh thành phát triển, còn phải nhờ ông Viễn giúp đỡ nhiều." "Ha ha ha."

Viễn Trọng Chi cười lớn: "Cả tỉnh thành hiện giờ đều có thể cho cậu dùng, cậu trở về hỏi Ngọc Ngân nhà cậu, xem con bé muốn hợp tác với công ty nào ở tỉnh thành, hoặc là muốn lấy tòa cao ốc nào để làm trụ sở chi nhánh công ty.

Làm một danh sách ra, đến lúc đó tôi sẽ bảo mấy công ty đó hoặc là người phụ trách của gia tộc đó mang hợp đồng đến Ngọc Thanh tìm con bé."
Trần Hùng cũng không khách sáo, trực tiếp từ trong cặp lấy ra một tờ danh sách đặt xuống trước mặt Viễn Trọng Chi: "Hầu như đều ở trong đây hết, làm phiền ông Viễn rồi."
Vẻ mặt Viễn Trọng Chi kinh ngạc: "Lý do cậu đến tỉnh thành lần này, chủ yếu là vì giúp vợ cậu làm việc, còn về việc giúp tôi đối phó với Bắc Giang Vương chỉ là thuận tiện thôi sao?" "Đúng vậy!"
Trần Hùng cười trả lời: “Nếu không vợ tôi cũng không cho tôi đến đây.

Đừng nhiều lời nữa, có vấn đề gì không?" "Không có "
Lúc này Viễn Trọng Chi liền lấy di động ra, dựa theo từng công ty mà Ngọc Ngân muốn hợp tác ở trên bảng danh sách mà gọi điện đi, đồng thời ông ấy còn đặc biệt liên lạc với cơ quan nhà nước tại tỉnh thành, giúp Ngọc Ngân làm các thủ tục để lập được trụ sở chi nhánh ở tỉnh thành.

Như vậy là chỉ bằng một câu nói của Trần Hùng, tất cả con đường cần đi của Ngọc Thanh ở bên tỉnh thành đã được đả thông, sắp tới chính là thông qua tỉnh thành mà vươn ra cả nước.
Chạng vạng cùng ngày, nhân viên của tập đoàn Ngọc Thanh cũng sắp tan ca rồi.

Thế nhưng ngay tại lúc này, bọn họ lại liên tiếp nhận được điện thoại từ các tập đoàn thời trang và gia tộc ở tỉnh thành, một đám tranh giành muốn hợp tác với Ngọc Thanh.
Cùng lúc đó, nhân vật lớn bên cơ quan nhà nước của tỉnh thành cũng tự mình gọi điện thoại cho Lâm Ngọc Ngân, nói rằng đã làm xong tất cả thủ tục cho Ngọc Thanh, lúc nào cũng có thể làm chi nhánh ở bên đó.
Trên dước Ngọc Thanh đều sững sờ, bọn họ hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Vì sao lần trước bọn họ tại tỉnh thành năm lần bảy lượt muốn tìm kiếm đối tác, các công ty nhiều lần từ chối bọn họ nay lại bỗng nhiên trở nên nhiệt tình như thế?
Thậm chí cả nhân vật lớn của nhà nước, cũng coi trọng Ngọc Thanh.
Lâm Ngọc Ngân lập tức tổ chức một cuộc họp với ban quản lý của công ty để thảo luận về vấn đề này.
Ngay cả mấy người Lâm Thanh An và Đặng Văn Vũ còn hoài nghi có phải có âm mưu gì đó hay không, dù sao thì việc này cũng quá lạ lùng.
Cho đến khi Trần Hùng gọi điện thoại đến, Lâm Ngọc Ngân cuối cùng mới hiểu được, tất cả việc này đều là sự thật, bởi vì có Trần Hùng ở đằng sau giúp đỡ Ngọc Thanh.

Vì thế, trước tiên Lâm Ngọc Ngân cùng với mấy người Lâm Thanh An bàn bạc về kế hoạch phát triển ở tỉnh thành, sau đó lại phải nhân viên bộ phận nghiệp vụ đi đến tỉnh thành để ký kết hợp đồng.
Mà trên thực tế, nhân viên của bộ phận nghiệp vụ còn chưa kịp rời khỏi công ty, bên tỉnh thành đã phải người đến rôi.
Mười mấy chuyên viên của các công ty đối tác chỉ trong vòng hơn một tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã lần lượt đến được Ngọc Thanh, làm cho cả Ngọc Thanh đều bận đến tối mày tối mặt.
Mãi đến hơn mười giờ tối, Lâm Ngọc Ngân mới kết thân thể mệt mỏi của mình về đến nhà.
Mặc dù rất mệt, thế nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng và kiên định.

Không phải chỉ vì hiện giờ Ngọc Thanh có thể gặm được miếng xương cứng như tỉnh thành, mà quan trọng hơn là cô nhận được tin Trần Hùng từ tỉnh thành an toàn trở về.
Trần Hùng đã trở lại từ sớm, hiện giờ mấy người Lâm Thanh Thảo và Lưu Ánh Nguyệt đều đã đến Giang Thành nghỉ hè, mà Lưu Ánh Nguyệt lại không có thói quen thuê người giúp việc, cho nên lúc này cả một biệt thự rộng lớn cũng chỉ có một mình Trần Hùng.
Anh sớm đã làm sẵn một bàn bữa tối phong phú để chờ Lâm Ngọc Ngân trở về.
Lúc này cũng đã gần nửa đêm, hôm qua còn mưa to gió lớn, hôm nay đã có sao đầy trời.

Lâm Ngọc Ngân lái xe để vào gara của biệt thự, sau đó đi đến cửa lớn biệt thự, liền nhìn thấy Trần Hùng đang đeo tạp dề, gương mặt tươi cười đứng đó đợi cô.
Hình ảnh này, thường là người phụ nữ làm xong đồ ăn, chờ đợi người chồng làm việc mệt mỏi cả ngày trở về mới đúng.

Thế nhưng hiện tại hai người này lại làm điều ngược lai.
Tại thời điểm này, trong lòng Lâm Ngọc Ngân cảm thấy vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc, trong mắt còn có ngấn nước lấp lánh.

"Trần Hùng"
Cuối cùng Lâm Ngọc Ngân cũng nhịn không được mà bước nhanh về phía Trần Hùng.

.

Ba.
Trần Hùng vỗ một cái vào cái mông đang mặc chiếc vảy siêu ngắn của Lâm Ngọc Ngân, cực kỳ co dãn.
A!
Lâm Ngọc Ngân yêu kiều kêu lên một tiếng, vẻ mặt giận hờn nhìn về phía Trần Hùng: "Anh làm gì vậy?" "Gọi chồng!"

Trần Hùng cau mày, rất nghiêm túc nói với Lâm Ngọc Ngân: "Tại sao lúc nào cũng không nhớ?"
Gương mặt thanh tú của Lâm Ngọc Ngân đỏ bừng, bĩu môi: "Chồng thổi, suốt ngày bắt nạt em"
Sau đó Lâm Ngọc Ngân lại chui thẳng vào lòng Trần Hùng: "Chồng à, cuối cùng anh cũng về rồi, em lo chết mất." Trần Hùng ôm chặt Lâm Ngọc Ngân vào lòng, hai người ở ngoài cửa biệt thự ôm nhau rất lâu.

Sau đó Trần Hùng trực tiếp bế Lâm Ngọc Ngân lên theo kiểu công chúa, ôm cô đến hoa viên ngoài trời trên tầng hai của biệt thự.
Bên trong hoa viên sớm đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn với ánh nến, xung quanh còn treo cả đèn màu, làm cho bầu không khí trở nên ấm áp lãng mạn.
Trên không trung, biển sao đầy trời, ánh trăng sáng ngời, xung quanh rộn tiếng côn trùng, bên dưới, còn có thể nhìn thấy cảnh đêm rực rỡ của cả thành phố Bình Minh.
Trong phút chốc, Lâm Ngọc Ngân có chút ngây người.

"Em ngẩn người ở đây làm gì vậy?"
Trần Hùng giúp Lâm Ngọc Ngân ngồi xuống, sau đó đặt một nụ hôn lên trán cô.


.

Tiếp theo đó, Trần Hùng lại ngồi xuống chỗ đối diện của Lâm Ngọc Ngân, rót cho cô một ít rượu vang: "Ngọc Ngân, chúc mừng Ngọc Thanh đã mở được chi nhánh ở tỉnh thành, chúng ta cạn ly "Cảm ơn anh, chồng của em"
Lâm Ngọc Ngân rất ít khi uống rượu, nhưng mà lúc này, cô lại uống hết rượu ở trong lỵ.

Lâm Ngọc Ngân uống rượu nên cả khuôn mặt đỏ bừng lên, Trần Hùng nhìn rất thích thú.

"Anh cũng cảm ơn em, vợ của anh."
Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân cụng ly: “Cảm ơn em đã chờ anh sáu năm, cảm ơn em đã sinh cho anh cô con gái đáng yêu như Thanh Thảo, cảm ơn em đã cho anh một ngôi nhà ấm áp, cảm ơn em đã phó thác nửa đời sau của mình cho anh" Lâm Ngọc Ngân bật cười một tiếng: "Anh nói làm em nổi hết cả da gà rồi này." "Anh nói thật lòng mà "
Trần Hùng đứng dậy, đem Lâm Ngọc Ngân ôm vào trong lòng: "Có em, có Thanh Thảo thật tốt.
Dưới ánh sao và ánh sáng của ngọn nến, tất cả đều thật lãng mạn và tốt đẹp.
Tối nay, Trần Hùng uống không ít, Lâm Ngọc Ngân thì trực tiếp uống đến say.

Sau đó Lâm Ngọc Ngân liền năm trong lòng Trần Hùng mà ngủ say sưa.
Trần Hùng lo lắng Lâm Ngọc Ngân bị nhiễm lạnh, nên ôm cô lên rồi đi xuống phòng ở dưới tầng.
Thế nhưng hiện tại hai người này lại làm điều ngược lai.

Tại thời điểm này, trong lòng Lâm Ngọc Ngân cảm thấy vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc, trong mắt còn có ngấn nước lấp lánh. "Trần Hùng"

Cuối cùng Lâm Ngọc Ngân cũng nhịn không được mà bước nhanh về phía Trần Hùng. . Ba.

Trần Hùng vỗ một cái vào cái mông đang mặc chiếc vảy siêu ngắn của Lâm Ngọc Ngân, cực kỳ co dãn.

A!

Lâm Ngọc Ngân yêu kiều kêu lên một tiếng, vẻ mặt giận hờn nhìn về phía Trần Hùng: "Anh làm gì vậy?" "Gọi chồng!"

Trần Hùng cau mày, rất nghiêm túc nói với Lâm Ngọc Ngân: "Tại sao lúc nào cũng không nhớ?"

Gương mặt thanh tú của Lâm Ngọc Ngân đỏ bừng, bĩu môi: "Chồng thổi, suốt ngày bắt nạt em"

Sau đó Lâm Ngọc Ngân lại chui thẳng vào lòng Trần Hùng: "Chồng à, cuối cùng anh cũng về rồi, em lo chết mất." Trần Hùng ôm chặt Lâm Ngọc Ngân vào lòng, hai người ở ngoài cửa biệt thự ôm nhau rất lâu.

Sau đó Trần Hùng trực tiếp bế Lâm Ngọc Ngân lên theo kiểu công chúa, ôm cô đến hoa viên ngoài trời trên tầng hai của biệt thự.

Bên trong hoa viên sớm đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn với ánh nến, xung quanh còn treo cả đèn màu, làm cho bầu không khí trở nên ấm áp lãng mạn.



Trên không trung, biển sao đầy trời, ánh trăng sáng ngời, xung quanh rộn tiếng côn trùng, bên dưới, còn có thể nhìn thấy cảnh đêm rực rỡ của cả thành phố Bình Minh.

Trong phút chốc, Lâm Ngọc Ngân có chút ngây người. "Em ngẩn người ở đây làm gì vậy?"

Trần Hùng giúp Lâm Ngọc Ngân ngồi xuống, sau đó đặt một nụ hôn lên trán cô. . Tiếp theo đó, Trần Hùng lại ngồi xuống chỗ đối diện của Lâm Ngọc Ngân, rót cho cô một ít rượu vang: "Ngọc Ngân, chúc mừng Ngọc Thanh đã mở được chi nhánh ở tỉnh thành, chúng ta cạn ly "Cảm ơn anh, chồng của em"

Lâm Ngọc Ngân rất ít khi uống rượu, nhưng mà lúc này, cô lại uống hết rượu ở trong lỵ.

Lâm Ngọc Ngân uống rượu nên cả khuôn mặt đỏ bừng lên, Trần Hùng nhìn rất thích thú. "Anh cũng cảm ơn em, vợ của anh."

Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân cụng ly: “Cảm ơn em đã chờ anh sáu năm, cảm ơn em đã sinh cho anh cô con gái đáng yêu như Thanh Thảo, cảm ơn em đã cho anh một ngôi nhà ấm áp, cảm ơn em đã phó thác nửa đời sau của mình cho anh" Lâm Ngọc Ngân bật cười một tiếng: "Anh nói làm em nổi hết cả da gà rồi này." "Anh nói thật lòng mà "

Trần Hùng đứng dậy, đem Lâm Ngọc Ngân ôm vào trong lòng: "Có em, có Thanh Thảo thật tốt.

Dưới ánh sao và ánh sáng của ngọn nến, tất cả đều thật lãng mạn và tốt đẹp.

Tối nay, Trần Hùng uống không ít, Lâm Ngọc Ngân thì trực tiếp uống đến say. Sau đó Lâm Ngọc Ngân liền năm trong lòng Trần Hùng mà ngủ say sưa.

Trần Hùng lo lắng Lâm Ngọc Ngân bị nhiễm lạnh, nên ôm cô lên rồi đi xuống phòng ở dưới tầng.
Có lẽ là do mấy ngày nay thật sự là quá bận rộn quá mệt mỏi, hơn nữa còn do khả năng uống rượu của Lâm Ngọc Ngân không tốt lắm, cho nên lúc này cô ngủ thật sự rất ngon.

Trần Hùng có chút không biết làm sao, vốn anh còn tưởng rằng thừa dịp cơ hội này cùng với Lâm Ngọc Ngân giải quyết một số việc khác, nhưng mà xem ra hiện tại cái dự định này bị bỏ lỡ rồi.

Anh ôm Lâm Ngọc Ngân vào phòng ngủ, sau đó đắp chăn giúp cô.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng, làm hiện lên dung nhan xinh đẹp mỹ lệ của Lâm Ngọc Ngân,

Trần Hùng cúi gập người xuống hôn một cái ở trên mặt Lâm Ngọc Ngân. Sau đó anh ra khỏi phòng, đi tới hoa viên ngoài trời ở tầng hai một lần nữa.

Anh đem điện thoại di động mới mua ra, sau đó gọi một cuộc gọi video.

Cuộc gọi video này là gọi cho Nghiêm Vu Tu, nhưng mà đối phương lại trực tiếp từ chối cuộc điện thoại này. “Dám tắt video của mình?”

Hàng lông mày của Trần Hùng hơi nhăn lại, sau đó đem một ly rượu vang đỏ bên cạnh bưng lên uống một ngụm. Đại khái khoảng mười mấy phút lúc sau, Nghiêm Vu Tu chủ động gọi lại cho Trần Hùng, Trần Hùng nhấn xuống phím nghe máy, vẻ mặt âm trầm nói: “Cậu muốn chết à?” Lúc này phía bên kia của Video Nghiêm Vu Tu đang nằm ở trên một chiếc giường lớn, sắc mặt nhìn qua có vẻ nhợt nhạt, cười nói: “Anh Hùng, không phải anh định phát trực tiếp hiện trường đấy chứ?”

Rất rõ ràng, thời điểm này chính là lúc Nghiêm Vu Tu đang đại chiến cùng với hai bạn gái cực phẩm của anh ta, Trần Hùng vừa rồi gọi điện thoại video thật là không phải thời điểm thích hợp. “Nghiêm Vu Tu, tôi cảnh cáo một lần cuối cùng với cậu, tôi và Thiên Vương của Thiên Vương điện, mười tám vị đại tướng gọi điện thoại cho cậu, cậu cần phải bắt may ngay lập tức. Cho dù cậu đang làm việc gì cũng phải lập tức nghe” “Nhỡ đâu có chuyện quan trọng gì, vì cậu mà trì hoãn thì phải làm sao?”



Sắc mặt của Nghiêm Vu Tu lập tức trở nên nghiêm túc lên, vội vàng gật đầu nói: “Tôi biết rồi, đại ca”

Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, trên mặt Nghiêm Vu Tu hiện ra một tia tươi cười nói: “Đại ca, hôm nay chiêu em dạy anh cũng không tệ lắm đúng không? Kịch bản bữa tối dưới ánh nến, chính là lần nào em cũng đúng. Không có bất luận cái người phụ nữ nào có thể từ chối sự ôn nhu một người đàn ông như vậy.

Hóa ra việc Trần Hùng làm ra bữa tối dưới ánh nến này là do Nghiêm Vu Tu dạy anh.

Nói đến cũng là, ở nước ngoài Trần Hùng đã từng là một thẳng nam sắt thép, rất nhiều siêu sao quốc tế, công chúa hoàng thất chủ động tiếp cận anh, anh đều không xem một cái, làm sao có thể hiểu ôn nhu giống hiện giờ là như thế nào.

Trong khoảng thời gian này, Trần Hùng vì làm cho tình cảm của mình cùng với Lâm Ngọc Ngân nhanh chóng đi lên có thể nói là vắt hết óc, không hề nghi ngờ.

Cao thủ tán gái Nghiêm Vu Tu giúp đỡ anh cũng không ít. “Thế nào đại ca, đêm nay có cùng chị dâu không?” “Không có.”

Trần Hùng lắc đầu nói: “Chị dâu của cậu uống say ngủ “Cái gì?” rồi.”

Đối diện vẻ mặt khiếp sợ của Nghiêm Vu Tu, thậm chí Trần Hùng nghe được rất rõ ràng bên cạnh anh ta truyền đến tiếng cười của hai người phụ nữ. Trần Hùng nghe được rất rõ ràng, đó là cười nhạo. “Đại ca, anh nói đầu óc anh luôn dùng khá tốt, như thế nào tại thời điểm mấu chốt như thế này liền không thể sử dụng được?” “Nếu là em gặp được loại tình huống này của anh, nửa năm trước đã có thể đem vợ của mình thình thịch rồi. Ai, anh thật là, tự dưng lãng phí một cơ hội tốt như vậy, uống say cũng không có việc gì á? Anh không hiểu biết phụ nữ rồi, nói không chừng cô ấy đang giả say đấy.” “Cho dù là thật sự say, cũng không ảnh hưởng cái gì”

Bên kia video Nghiêm Vu Tu bắt đầu lải nhải, có thể là do Trần Hùng nghe thấy hai người phụ nữ bên kia cười nhạo, lòng tự trọng đã chịu ảnh hưởng một ít, nháy mắt giận tím mặt.
Vu Tu “Cậu mẹ nó câm miệng cho tôi.” “Đại ca, cơ hội tốt như vậy anh biết không quý trọng, về sau đừng bảo em... “Tôi bảo cậu câm miệng”

Thực sự trong lòng Trần Hùng có một loại xúc động muốn chửi tục. Nếu bây giờ Nghiêm Vu Tu đứng ở trước mặt mình, Trần Hùng thật sự sẽ không một chút do dự đá anh ta từ hoa viên ngoài trời này đi xuống. “Được rồi.

Nghiêm Vu Tu cuối cùng cũng không dám nhiều lời nửa câu, anh ta đã sớm quen với việc vui buồn thất thường này của Trần Hùng.

Trần Hùng nói: “Tôi phải cậu đi Đông Á, là để anh phát triển Thiên Vương điện ở Đông Á, muốn cậu ở bên đó đối phó với Bóng Đêm. Cậu mẹ nó đừng cả ngày quấn quýt ở bên cạnh đảm phụ nữ đó. Chậm trễ chính sự, cẩn thận tôi phế đi cái chân thứ ba cậu đấy.”

Nghiêm Vu Tu vội vàng nói: “Đại ca, cái này có thể là anh hiểu lầm em rồi. Em ở đây, thực tế mỗi ngày đều bận rộn chính sự”

Trần Hùng cảm thấy không có gì để nói: “Cậu làm chính sự, đều là làm ở trên giường sao?”

Nghiêm Vu Tu cười quái dị một tiếng, sau đó vỗ mỗi người đẹp bên cạnh một cái: “Em dùng phương pháp vô cùng chuyên nghiệp. Anh cũng biết, trước kia em là người từng bị tổn thương tình cảm, hơn nữa còn là bị tổn thương rất nặng. Từ đó về sau, em cho rằng em không bao giờ có thể thích bất kì người phụ nữ nào nữa “Nhưng mà em đã gặp được hai bạn gái hiện tại, em mới lại một nữa tìm được chân ái của mình. Bọn họ một cái là...

Nghiêm Vu Tu còn chưa có nói xong, Trần Hùng liền ngắt lời anh ta. “Cậu bị tổn thương tình cảm lúc nào? Cậu có chân ái lúc nào thế? Cậu mẹ nó còn không phải là muốn ở trước mặt ông đây khoe ra hai cái bạn gái của anh có bao nhiêu yêu cậu sao? Một người là thành viên của vương thất, một người là con gái của nhà giàu số một. Nghiêm Vu Tu cậu thì trâu bò rồi, so với Trần Hùng tôi trâu bò hơn. Cậu vừa mới đi Đông Á liền dễ chịu như vậy, Trần Hùng tôi ngay cả vợ của mình cũng không thể thu phục được.”



Trần Hùng càng nghĩ càng tức giận, thật sự muốn trực tiếp bay đến Thái Lan ngay bây giờ, đánh gãy cả ba cái chân của Nghiêm Vu Tu.

Mà lúc này, Nghiêm Vu Tu đã xuống giường, sau đó khoác một cái áo tắm dài một mình đi ra khỏi phòng ngủ, đi lên một cái ban công hướng ra biển vô cùng lớn. “Đại ca, cảnh biển bên này rất xinh đẹp đúng không? Biệt thự hướng ra biển này là bạn gái nhà giàu của em mua tới tặng cho em đấy. “Nghiêm Vu Tu, cậu tốt nhất câm miệng cho ông đây, nếu không, tôi thật sự sẽ giết cậu đấy.

Trần Hùng đã có chút phát điên mà bên kia video Nghiêm Vu Tu rốt cuộc cũng trở nên nghiêm túc đứng đắn lên: “Đại ca, em tới Đông Á, ở Thái Lan em quen được hai cái bạn gái là có mục đích cả. “Cả hai người, một người là thành viên hoàng gia Thái Lan, một người là con gái của gia tộc siêu cấp giàu có ở Thái Lan, có quyền lợi và thế lực vô cùng lớn ở Thái Lan. Em có hai người này, muốn đối phó với Bóng Đêm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Trần Hùng giật mình, đây là kế sách yêu thích thường dùng để làm việc của Nghiêm Vu Tu, tuy cách này có vẻ vô cùng trơ trẽn nhưng người ta có việc này đúng không?

Trần Hùng nói: “Bên đó của cậu tiến triển thế nào?”

Nghiêm Vu Tu trả lời: “Đã xác định được Bóng Đêm hiện tại đang ở Thái Lan, cho nên em đã tạm thời đình chỉ bố trí Thiên Vương điện ở các quốc gia khác, chuyển trọng tâm đến Thái Lan. “Có ổn không?”

Nghiêm Vu Tu tự tin trả lời nói: “Đương nhiên là chắc chắn rồi. Lần này em đến đây, là đã đem một đám người Ảnh môn lại đây cho tôi, tin tức không thể sai “Đồng thời, hiện giờ tôi thông qua quan hệ với gia tộc của Kim Ngân đã đả thông mạng lưới quan hệ với các gia tộc lớn ở Thái Lan, vẫn duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp cùng với bọn họ. Thông qua sự hỗ trợ của các gia tộc này muốn tra ra hành tung quỷ dị của Bóng Đêm cũng không quá khó khăn.

Trần Hùng ừ một tiếng, hỏi: “Kim Ngân là ai?”
Nghiêm Vu Tu chỉ cô người đẹp nằm trên giường ở phía sau rồi nói: "Cô chủ của gia tộc cực kỳ lớn ở Thái Lan, gia tộc Ngõa. Đại ca, em lợi hại chứ?" "Đi đi đi."

Trần Hùng càng cảm thấy trong lòng hoảng sợ, anh nói: "Tiếp theo cậu tính làm thế nào?"

Nghiêm Vu Tu trả lời: "Rất nhanh Thiên Vương điện chúng ta sẽ có thể hoàn thành các loại quan hệ ngoại giao với các đại gia tộc của Thái Lan bên này rồi, đến lúc đó em sẽ liên hợp với mấy đại gia tộc siêu cấp này tiến hành dọn dẹp Bóng Đêm. Yên tâm đi đại ca, lần này Bóng Đêm trốn không thoát được đâu."

Trần Hùng nói: "Phải cẩn thận hơn một chút, tuy Bóng Đêm không đáng sợ, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể xem thường Dạ Tu La. Cái tên nhãi kia chính là kẻ thù lớn nhất lúc này của Thiên Vương điện chúng ta." "Em biết rồi đại ca"

Nghiêm Vu Tu rất đứng đắn gật đầu rồi nói: "Em sẽ không làm xằng bậy đâu, bây giờ em đã để cho Đường Gia Huy và Thiết Diện đến đây rồi, có hai người bọn họ làm trợ thủ đắc lực của em, sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì đâu."

Đường Gia Huy và Thiết Diện đều là một trong mười tám đại tướng của Thiên Vương điện, hai người cũng là sự tồn tại vô mạnh mẽ của Thiên Vương điện.

Trần Hùng hết sức yên tâm đối với Thiết Diện, bởi vì người này cực kỳ kiên định, ngày thường anh ta cũng một lòng làm chính sự, không hề càn quấy.

Mà đối với Đường Gia Huy, Trần Hùng vẫn duy trì thái độ hoài nghi, cái người kia gần như là cùng một đức hạnh với Nghiêm Vu Tu.

Điểm khác biệt duy nhất đó chính là Nghiêm Vu Tu thích kết giao với cô chủ nhà giàu cao cấp hoặc là công chúa vương thất, tất cả đều là sự tồn tại có quyền có thể cả.

Mà cái tên Đường Gia Huy này, lại thích chạy loạn trong giới giải trí, rất nhiều siêu sao quốc tế đều là nhân tình của anh ta. Đồng thời cái tên này còn mở một công ty giải trí Đường Huy ở nước Mỹ, đích thân tạo ra một vài vị siêu sao quốc tế nổi danh. Dù sao hai cái tên nhãi Đường Gia Huy và Nghiêm Vù Tu này là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thậm chí Trần Hùng còn hoài nghi Nghiêm Vu Tu điều Đường Gia Huy qua đây chính là để chơi đùa với anh ta, ngược lại lại làm khổ Thiết



Diện. "Nghiêm Vu Tu, chuyện này ông đây không nói giỡn với cậu đâu, nếu mà cậu chơi hỏng rồi, xem tôi làm sao xử lý cậu"

Nghiêm Vu Tu cười ha hả nói: "Yên tâm đi đại ca, không có vấn đề gì đâu, anh không tin em và Gia Huy thì anh cũng nên tin tưởng Thiết Diện chứ." "Đại ca, đến lúc đó thực sự đào Dạ Tu La ra rồi, em chuẩn bị bảo Thương Long qua đây hỗ trợ, đại ca anh không có ý kiến chứ?" "Tự tôi qua đó."

Nói xong câu đó sau, Trần Hùng trực tiếp cúp điện thoại.

Anh lại rót một ly rượu đỏ cho mình, đi tới bên cạnh hoa viên ngoài trời, nhìn phong cảnh ở bên ngoài, anh thở dài một hơi. Đôi khi, Trần Hùng thật sự muốn vứt bỏ hết tất cả, ngay ở cái địa phương thành phố Bình Minh này, sống qua nửa đời sau một cách bình thản cùng với một nhà Lâm

Ngọc Ngân. Nhưng anh đã sớm bước trên một con đường không thể quay đầu rồi, một khi đã bước lên trên con đường này, thì sẽ không còn đường quay đầu nữa.

Uống hết số rượu trong lỵ, Trần Hùng xoay người đi xuống lầu, bên trong phòng ngủ, Lâm Ngọc Ngân đang ngủ rất sâu, thỉnh thoảng còn có thể phát ra một tiếng ngáy nhẹ. Sau khi Trần Hùng rửa mặt xong thì leo lên trên giường, ôm lấy Lâm Ngọc Ngân từ phía sau, chuẩn bị ngủ.

Phía sau, Lâm Ngọc Ngân đột nhiên xoay người, ôm chặt lấy Trần Hùng, trong miệng còn mơ màng gọi ông xã.

Trần Hùng nở nụ cười, anh cũng gắt gao ôm chặt Lâm Ngọc Ngân vào trong lòng mình, bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Lâm Ngọc Ngân đã tỉnh dậy rất sớm, cô vẫn muốn tới công ty bận việc như trước, nhưng lại bị Trần Hùng mạnh mẽ đè lại, không cho phép cô rời giường. "Ông xã, anh làm cái gì vậy? Em sắp trễ giờ làm rồi đó, để em rời giường đi." "Hôm nay không cho đi." "Không được."

Lâm Ngọc Ngân vội vàng lắc đầu: "Công ty còn có một đồng chuyện đang chờ em làm, hôm qua tỉnh thành bên kia đột nhiên đưa đến một phần hợp tác lớn như vậy, em cần phải hiểu rõ hết toàn bộ mấy thứ đó."
"Cứ giao cho ông Tư và Đặng Văn Vũ để hai người bọn họ đi làm đi, em không cần phải mệt mỏi như vậy. Hơn nữa, tỉnh thành sẽ không làm điều gì như con thiêu thân đầu, đến lúc đó em có mặt trực tiếp ký hợp đồng là được."

Lâm Ngọc Ngân vẫn không cam lòng: “Không chỉ về phía tỉnh thành, việc cải tạo bên phía tòa nhà Lâm Huỳnh cũng đã hoàn thành, nếu không có thay đổi gì thì trong vòng mấy hôm nữa chúng ta sẽ có thể chuyển trụ sở chính của Ngọc Thanh dời đến bên trong tòa nhà Lâm Huỳnh. Bây giờ em phải chuẩn bị kỹ càng." "Chuẩn bị cái gì? Để cho mấy người cấp dưới của em tự mình làm, sau đó em trực tiếp đi qua xem là được." Dù sao hôm nay Trần Hùng là muốn đùa bỡn lưu mạnh với Lâm Ngọc Ngân, dù có nói như thế nào anh cũng không để cho Lâm Ngọc Ngân đến công ty.

Nhắc tới thì Lâm Ngọc Ngân hoàn toàn không cần phải mở công ty để kiếm tiền, tiền của Trần Hùng đủ để nuôi sống mười nghìn người như cô, nhưng Lâm Ngọc Ngân có lý tưởng của mình, có mục tiêu để theo đuổi, cho nên Trần Hùng cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào việc của cô.

Cuối cùng, Lâm Ngọc Ngân vẫn không thể nào vượt qua được Trần Hùng nên không đến công ty được.

Cô và Trần Hùng lại quấn quýt lấy nhau, mãi đến trưa mới rời giường được, nhưng cái gọi là quấn quýt, thực ra là ôm nhau ngủ, chứ những cũng không có làm những chuyện khác nữa.

Thực ra nếu bây giờ Trần Hùng thật sự muốn thì Lâm Ngọc Ngân nhất định sẽ không từ chối, nhưng mà Trần Hùng không muốn điều này. Cả anh và Lâm Ngọc Ngân đều muốn tìm cơ hội thuận theo tự nhiên, một lần nữa thực hiện lại bước kia.

Ba ngày sau, Tập đoàn Ngọc Thanh chính thức chuyển trụ sở chính về tòa nhà Lâm Huỳnh trước đây.

Thông qua việc trang trí lại, hiện tại tòa nhà Lâm Huỳnh đã được đổi mới hoàn toàn, đẹp đẽ, so với trước đây thì không biết đã nâng cấp bao nhiêu bậc rồi.

Văn phòng làm việc của Lâm Ngọc Ngân vẫn là phòng làm việc được thiết kế của tập đoàn Lâm Huỳnh trước đó, nhưng hiện tại văn phòng làm việc này đã được đổi thành văn phòng của chủ tịch.

Ngồi trong phòng làm việc, nhìn khung cảnh xung quanh vô cùng quen thuộc, trong lúc nhất thời Lâm Ngọc Ngân có chút ngơ ngẩn.

Ai có thể ngờ rằng, một năm trước lúc cô còn ở tập đoàn Lâm Huỳnh chịu hết chèn ép, hôm nay, một năm sau, cô đã trở thành chủ nhân của tập đoàn này.



Lâm Ngọc Ngân kéo rèm cửa sổ phòng làm việc ra, đứng trước khung cửa sổ lớn sát đất, nhìn ra bên ngoài. Nơi này, sẽ là bước khởi đầu cho kế hoạch lớn của Lâm Ngọc Ngân cô.

Phía dưới, đường xá xe cộ đông đúc, vừa lúc đó, ở con đường đối diện phía dưới, Lâm Ngọc Ngân nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đó là một dáng người già nua còng lưng, mặc quần áo bình thường, đầu tóc bạc trắng.

Lúc này ông đang đứng ở con đường đối diện, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện tập đoàn, Lâm Huỳnh trước kia, hiện tại đã trở thành Ngọc Thanh. "Ông nội"

Cả người Lâm Ngọc Ngân run lên, cô không ngờ tới Lâm Danh Sơn sẽ xuất hiện ở đây vào hôm nay.

Mặc dù Lâm Danh Sơn đã từng khiến cho cô vô cùng thất vọng, nhưng dù cho có chuyện gì thì vẫn là cũng chảy một dòng máu.

Lâm Ngọc Ngân theo bản năng xoay người chạy xuống lầu, chạy ra khỏi Tập đoàn Ngọc Thanh, Lâm Ngọc Ngân muốn đi nhìn thấy mặt Lâm Danh Sơn.

Nếu như Lâm Danh Sơn đồng ý, Lâm Ngọc Ngân thực ra vẫn rất vui vẻ khi mang Lâm Danh Sơn trở lại nhà. Nhưng đáng tiếc thay sau khi Lâm Ngọc Ngân chạy xuống lầu, Lâm Danh Sơn mới vừa rồi còn đang đứng ở con đường đối diện, lúc này đã biến mất không thấy tăm tích từ lâu.

Trong một giây này, trong lòng Lâm Ngọc Ngân có chút chua xót, cũng có chút cô đơn.

Cô thậm chí còn hoài nghi là vừa rồi mình có phải là bị hoa mắt hay không, hay là thật ra Lâm Danh Sơn cơ bản không xuất hiện. "Em sao vậy, Ngọc Ngân?"

Trần Hùng từ phía sau đi tới, nhìn bộ dạng tinh thần đầy hoảng hốt của Lâm Ngọc Ngân rồi hỏi.
Lâm Ngọc Ngân trả lời: "Trần Hùng, hình như vừa rồi em có nhìn thấy ông nội, ông nội đứng ngay con đường đối diện, ông trông già hơn rất nhiều, đứng ở đó nhìn Tập đoàn Ngọc Thanh của chúng ta."

Trần Hùng sửng sốt, sau đó nói: "Có thể là em bị hoa mắt đó, cả nhà bọn họ sớm đã rời khỏi Thành phố Bình Minh lâu rồi, không thể nào quay lại nữa" "Nhưng mà... “Đừng nhưng mà.” Trần Hùng nắm tay Lâm Ngọc Ngân dắt về trụ sở chính của tập đoàn Ngọc Thanh. "Sáng sớm hôm nay Trương Văn Long gọi điện cho anh, đúng sau một tuần nữa, Đại Hưng Thịnh sẽ chính thức mở cửa đón khách. Ngày mai có mấy đoàn đi với Đại Hưng Thịnh sẽ đến Đại Hưng Thịnh để xem xét cửa hàng của mình, anh muốn để khu vực quần áo tốt nhất dành cho Ngọc Thanh, đến lúc đó em và anh có thể đến xem qua một chút."

Lâm Ngọc Ngân gật đầu, nhưng trong lòng vẫn luôn có chút không yên.

Cô có thể chắc chắn rằng vừa rồi chính xác là cô đã nhìn thấy Lâm Danh Sơn, nhưng có lẽ ông sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.

Buổi sáng hôm sau, Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng cùng nhau đến Đại Hưng Thịnh.

Xem như là danh tiếng cũng được nâng tầm thành trung tâm thương mại quốc tế ở Thành Phố Bình Minh và thậm chí toàn bộ phía nam.

Đại Hưng Thịnh ngay từ khi bắt đầu sửa chữa cũng có thể dùng là đã rất được mong đợi để.

Nơi đây là trung tâm thương mại quốc tế với đầy đủ các loại của hàng kinh doanh, bao gồm của các quán rượu, các cửa hàng trang sức, cửa hàng quần áo cùng với nước hoa, mỹ phẩm và các ngành công nghiệp khác nhau. Trước mắt khi xây dựng chỗ này thì Đại Hưng Thịnh đã ném vào hơn vài tỷ, nhưng cuối cùng lại bị Trần Hùng dùng mười tỷ để mua lại.

Mười tỷ, chỉ là mua lại một hệ thống, việc sửa sang lại sau này, phủ xanh cùng với xây dựng và phát triển đường giây, các mối quan hệ, liên tiếp ném vào thêm hơn mấy tỷ nữa.

Theo ước tính của Trương Văn Long thì việc Đại Hưng Thịnh hoàn thành, ít nhất cần phải đổ vào hai mươi tỷ để đầu tư. Đây chắc chắn là một con số vô cùng lớn.

Nhưng trước đó đã nói qua, một khi Đại Hưng Thịnh phát triển, vậy thì lợi nhuận thu về có thể vượt xa con số hai mươi tỷ. Khi Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng lái xe ô tô của họ đến nơi này thì đã có rất nhiều ô tô hạng sang xếp hàng ở bãi đậu xe rất lớn ngoài trời.



Hôm nay, tất cả các khẩu trang trí và các hoạt động hoàn chỉnh của Đại Hưng Thịnh tất cả đã hoàn thành, các khách thuê lớn sẽ ghé thăm nơi đây trong ngày hôm nay.

Tiếp theo, bọn họ chỉ cần bố trí sản phẩm của công ty và nhân viên làm việc của mình sắp xếp vào là có thể chính thức mở cửa kinh doanh.

Toàn bộ Đại Hưng Thịnh có diện tích xấp xỉ hơn 105 mẫu đất, tất cả kiến trúc bên trong đều sử dụng những cách trang trí cao cấp sang trọng, hơn nữa còn vô cùng hiện đại.

Ngoài ở trung tâm là toà nhà chính của Đại Hưng Thịnh ra, thì ở xung quanh, nhiều toà nhà khác đã được xây dựng. Những loại toà nhà này cũng được sử dụng cho các doanh nghiệp, thương nhân đến đây định cư, bao gồm mọi tầng lớp xã hội.

Mà tòa nhà chính ở đây chính là một trung tâm mua sắm lớn chín tầng, chủ yếu kinh doanh là quần áo, quán rượu cùng với trang sức, còn lại là các ngành hàng khác như đồ trang điểm, điện tử kỹ thuật số cũng có một chỗ bên trong Đại Hưng Thịnh này.

Tất nhiên, có thể vào tòa nhà chính của Đại Hưng Thịnh chắc chắn là những thương hiệu cao cấp nhất, sang trọng nhất, tổng cộng một cái ở lầu chín, một cái là ở lầu sáu, tất cả đều được cung cấp cho các thương hiệu nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới.

Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân dừng xe ở bãi đậu xe rồi đi bộ về vào bên trong Đại Hưng Thịnh.

Đám người Trương Văn Long biết hôm nay Trần Hùng sẽ đưa Lâm Ngọc Ngân đến Đại Hưng Thịnh, nhưng cụ thể khi nào đến thì Trần Hùng không thông báo cho bọn họ.

Trần Hùng cũng không muốn để cho Trương Văn Long đặc biệt cử người đến đón tiếp hai người, dù sao hôm nay đám người Trương Văn Long sẽ rất bận, Trần Hùng không muốn làm phiền người khác.

Dù sao Trương Văn Long cũng đã cho biết địa điểm cụ thể tập đoàn Ngọc Thành sẽ được đặt ở vị trí nào ở Đại Hưng Thịnh, Trần Hùng chỉ cần đưa Lâm Ngọc Ngân đến thắng đó là được. Khu quần áo ở tầng ba và tầng bốn, trong khi các cửa hàng của Ngọc Thanh được bố trí ở vị trí tốt nhất là ở tầng ba.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK