Mọi việc diễn ra quá nhanh, Bành Khôi ngỡ ngàng không kịp phản ứng!
Trần Hùng cũng không có thời gian ở lại đây quá lâu, anh không chút biến sắc ra lệnh: “Tô Quang Huy, tối nay hãy để nhà họ Bành biến mất khỏi đất Tô Hàng này.”
Sau khi yêu cầu, Trần Hùng liền rời khỏi nhà họ Bành mà không hề quay đầu lại, chỉ nhanh chóng di chuyển hướng về phía hồ Tình Thanh Khiết.
Sau lưng truyền đến tiếng gào thét trong tuyệt vọng của Bành Khôi.
“Trần Hùng, mẹ kiếp mày dám động đến nhà họ Bành, Long Anh Khoa nhất định sẽ không bỏ qua cho mày, cứ ở đó mà chờ chết đi.”
“Long Anh Khoa?” Trần Hùng thở dài, lẩm bẩm nói một câu: “Đêm nay cả anh ta cũng không thể còn sống.”
Sau khi xác định được vị trí của Phùng Tuyết, Trần Hùng dùng tốc độ nhanh nhất lao đến hồ Tình Thanh Khiết.
Cùng lúc đó, Tô Quang Huy cũng ra lệnh cho người ở gần hồ Tình Thanh Khiết nhanh chóng chạy tới đó cứu người.
Hồ Tình Thanh Khiết nằm trên một hòn đảo nhỏ ở Hoàn Bắc, là một biệt thự trên đảo do nhà họ Bành xây dựng, không mở cửa vào các ngày trong tuần và chỉ dành để tiếp khách quý.
Không nghi ngờ gì nữa, Long Anh Khoa chính là khách quý của Bành Khôi, cho nên ông ta đã sắp xếp cho Long Anh Khoa đến ở tại hồ Tình Thanh Khiết ngay từ đầu.
Lúc này, trên tầng hai của một tòa nhà trong hồ Tình Thanh Khiết, Long Anh Khoa đã chuẩn bị xong một bữa tối thịnh soạn dưới ánh nến.
Đứng bên cạnh anh ta là một người đàn ông thoắt ẩn thoắt hiện chẳng khác gì hồn ma.
Trên bàn ăn hình chữ nhật xếp đầy những món ăn theo kiểu Tây cùng với rượu đỏ, Long Anh Khoa ngồi ở một đầu bàn ăn, chăm chú nhìn Phùng Tuyết ở phía đối diện.
Độc Long đứng một bên chuyên môn làm nhiệm vụ rót rượu.
Lúc này Phùng Tuyết trông rất căng thẳng, cô ấy chưa từng trải qua những chuyện như này nên bây giờ trong lòng vô cùng kinh hãi và sợ sệt.
“Nào, cô Phùng Tuyết, tôi là người hâm mộ trung thành nhất của cô, chúng ta hãy cùng uống với nhau một ly nhé.”
Long Anh Khoa lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, giơ lên hướng về phía Phùng Tuyết ở đối diện: “Bên Hoàn Bắc ngắm cảnh đẹp, ngắm mỹ nhân say rượu nồng. Uống xong chúng ta sẽ có thể làm thêm vài chuyện càng có ý nghĩa hơn nữa.”
Phùng Tuyết không định cầm ly rượu lên, cô ấy dùng giọng điệu căng thẳng nói: “Mời anh thả tôi ra ngoài.”
“Cái này thì không thể rồi.” Long Anh Khoa lắc đầu liên tục: “Cô đã được tôi mời đến đây, trước khi bình minh đến sẽ không thể đưa cô trở về!”
“Anh đang bắt người trái phép!” Cảm xúc của Phùng Tuyết đột nhiên có chút mất kiểm soát.
“Cô Phùng Tuyết, đừng kích động như thế, cô mà kích động lên thì trông không còn xinh đẹp nữa rồi.”
Long Anh Khoa đưa tay về phía Phùng Tuyết, sau đó bóp chặt cằm của cô ấy, Phùng Tuyết muốn tránh đi nhưng hoàn toàn không thể thoát khỏi sự khống chế của Long Anh Khoa.
“Xin anh...làm ơn buông tôi ra!”
“Uống hết ly này cho tôi.”
Long Anh Khoa, người vừa nãy vẫn còn tỏ ra phong độ và khách sáo bỗng đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn, vươn tay mở miệng Phùng Tuyết, sau đó rót cả một ly rượu đỏ vào trong miệng cô ấy.
Phùng Tuyết liên tiếp sặc vài ngụm, rượu đỏ trực tiếp trào thẳng ra ngoài từ lỗ mũi khiến nước mắt cũng phải ứa ra.
“Anh thả tôi ra mau, Trần Hùng là anh cả của tôi. Nếu anh ấy biết anh đã bắt tôi đi, nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
“Lại là Trần Hùng?”
Long Anh Khoa không thích nghe cái tên này cho lắm, nó khiến tâm trạng anh ta càng thêm cáu kỉnh: “Cô đang định nói Trần Hùng ở phía Nam rất có thế lực đúng không? Ba gia tộc lớn nhất ở nơi này đều phải nghe anh ta ra lệnh?”
“Nói thật cho cô biết, thứ mà Long Anh Khoa này không sợ nhất chính là cái quyền lực gia tộc chỉ treo ở trên miệng các người. Quyền lực gia tộc ở phía Nam là cái chó má gì, Vương thành Nam Lăng ông đây còn không để vào mắt, ha ha ha...”
Long Anh Khoa bật cười ha hả, tiếng cười của anh ta vô cùng dữ tợn, kinh thiên động địa.