Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể cảnh sát có cái râu quai nón khẽ run lên, nhìn một đống nhện đỏ trong túi.



Các con vật này to nhỏ lớn bé, mang theo râu ria, toàn thân màu hồng nhạt, chợt thấy giống với những con nhện màu đỏ kia.



Cảnh sát có cái râu quai nón hút vào một ngụm khí lạnh.



Bên cạnh là một người canh gác hỏi: “Hả, con nhện màu đỏ lại xuất hiện ở thành phố Phụng Thiên này, xem ra mấy trò đùa này vẫn còn lưu truyền à, có muốn chúng tôi báo cáo cấp trên không?”



“Không, chuyện này không thuộc sự quản lý của chúng ta.”



Cảnh sát có cái râu quai nón lập tức kéo người canh gác qua một bên nhỏ giọng nói: “Mau ém chuyện này xuống, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không được để lộ bất cứ cái tin tức gì, mặt khác điện cho Thanh Cảnh Môn, nhện đỏ này xuất hiện rồi, thuộc phạm trù quản lý của Thanh Cảnh Môn, để cho bọn họ đến đây làm thủ tục chuyển giao.”



“Vâng!”



Sau nửa giờ, một chiếc xe cảnh sát có cờ đỏ đến hai người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.



Xe có cờ đỏ phối với kiểu áo Tôn Trung Sơn, không hề nghi ngờ nữa đây là Thanh Cảnh Môn.



Hai người đàn ông đều là dáng người cường tráng, toàn thân lộ ra toàn vẻ hung hãn.



Thực sự rất nổi bật, cảnh sát có cái râu quai nón cũng không phải là lần đầu tiên giao tiếp với hai người bọn họ, cảnh sát có cái râu quai nón trước tiên nói nội tình ở bên trong.



“Anh Cao Siê, anh Diệp Phi, các anh rốt cuộc đã đến rồi!”



“Cảnh sát Hồ, đồ vật đó ở chỗ nào?” Trong một khắc Diệp Phi đã lên tiếng hỏi.



“Ở bên trong này.”



“Người đâu?” Cao Siêu tiếp tục hỏi.



Cảnh sát có cái râu quai nón trả lời: “Người đã bị chúng tôi giam lại, các anh bất cứ lúc nào cũng có thể đưa bọn họ đi.”



“Tôi đây nói chính là người chết.” Cao Siêu có chút nhíu mày, trong giọng nói mang theo một loại khẩu khí cao cao tại thượng.



Giữa hai người Cao Siêu và Diệp Phi, rõ ràng Diệp Phi hiền lành hơn, mà Cao Siêu kia không chỉ là người không biết tôn trọng người khác, mà tận tủy xương còn mang lại cảm giác cao cao tại thượng, điều này làm cho người khác cảm thấy có chút không thoải mái.



Cảnh sát có cái râu quai nón cũng không tranh chấp với anh ta mà nói: “Ở nhà xác của bệnh viện, nếu hai người cần có thể đến bệnh viện tìm.”



“Thôi đi thôi đi!”



Cao Siêu có chút không nhẫn nại khoát tay nói: “Vào xem sao.”



Vì vậy cảnh sát có cái râu quai nón liền đưa hai người đó vào cục cảnh sát, sau đó đem bà con nhện màu đỏ giao vào tay bọn họ.”



Hai người cầm lấy quan sát một phen, sau đó liền nhìn nhau liếc mắt một cái, vẻ mặt cũng trở nên nặng nề.



“Cậu phát hiện ra thứ này bằng cách nào?” Diệp Phi hỏi.



Cảnh sát có cái râu quai nón đem ngọn nguồn một lần nói hết.



Sau khi nghe xong, hai người liền gật đầu nói: “Hiện tại chúng tôi tiến hành giao nhận thủ tục, từ giờ trở đi, chuyện này sẽ thuộc toàn quyền phụ trách của Thanh Cảnh Môn chúng tôi, bất luận có chuyện gì cảnh sát cũng không được hỏi, mặt khác mời giữ bí mật chặt chẽ chuyện này.”



“Được rồi!”



Cảnh sát có cái râu quai nón không hề lưỡng lự, trước tiên giao nhận thủ tục, sau đó liền đem giao Trần Hùng và cái tên đầu trọc ra.



Khi thấy hai người Cao Siêu và Diệp Phi mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng bên cạnh chiếc xe Hồng Kỳ, Trần Hùng cũng có chút kinh ngạc.



Anh cũng thật không ngờ đến chuyện này lại kinh động đến Thanh Cảnh Môn, xem ra chuyện này không phải bình thường.



Trần Hùng trước tiên cũng không nói rõ thân phận của chính mình, hơn nữa hiện tại nói rõ thân phận cũng không phải là đúng lúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK