Đối với Nghiêm Hưng Đằng mà nói, đây là thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời, đối với Trần Hùng mà nói, nó cũng là thời gian kết thúc.
Lần này đến tỉnh Đông Thành, Trần Hùng đã dùng chính năng lực của mình thành công giúp người anh em của mình vùng lên, hơn nữa còn giúp anh ta báo thù, bốn gia tộc lớn, cũng coi như kết thúc êm đẹp.
Sau khi họp bá xong, tập đoàn Nghiêm thị tổ chức một buổi yến hội, có rất nhiều doanh nhân nổi tiếng và những chính trị gia cấp cao trong buổi yến tiệc, toàn bộ khung cảnh vô cùng sôi nổi.
Trừ cái này ra, Triệu Hiền Quyên cũng thay mặt cho tập đoàn Triệu thị tham dự bữa tiệc, đồng thời Lâm Thanh An cũng đại diện cho tập đoàn Ngọc Thanh đến đây.
Trần Hùng chào hỏi Triệu Hiền Quyên và Lâm Thanh An, còn mình tìm một góc để ngồi xuống.
Anh vốn là người giang hồ, không thích cái gọi là giao lưu với giới thượng lưu, cho nên mỗi lần có yến tiệc như vậy, anh đều tìm một góc yên tĩnh mà tự mình chơi đùa.
Trong lúc này có không ít quan to người có chức danh cao hâm mộ tiếng tăm đến, muốn kết giao với Trần Hùng, nhưng tất cả bị thái độ lạnh như băng của Trần Hùng đuổi trở về.
Trần Hùng ngồi góc ở bên này nhâm nhi một ly rượu vang đỏ, lâu lâu lại ăn một chút điểm tâm.
Truy Phong cũng tới cùng anh, Trần Binh cùng với đám người La Đồ chia nhau đi tìm bạn bè của bọn họ, là chủ trì của Thanh Cảnh Môn nhiều năm như vậy, đám người Truy Phong có khó gần thế nào đi nữa thì ít nhiều cũng có bạn bè ở đây.
Trần Hùng cảm thấy thực sự rất nhàm chán, nếu không phải Nghiêm Hưng Đằng nói nhất định phải chờ anh ta ở đây, nói là chờ anh ta sau khi xã giao với bên kia xong sẽ tìm một chỗ để uống rượu ngon với Trần Hùng thì có lẽ Trần Hùng dã rời đi từ lâu rồi.
Anh lấy điện thoại ra, bắt đầu chơi trò chơi Sokuban.
Lần trước tiến sĩ Mark gửi cho anh trò chơi thuộc hàng hóc búa, nhưng mà Trần Hùng chơi cũng không có bao lâu, liền chơi thông suốt rồi.
Vì thế, anh đã dự định thúc giục tiến sĩ Mark, xem liệu bạn của ông ta có thể nghiên cứu phát minh ra mấy trò chơi như vậy để cho anh chơi hay không.
Lúc Trần Hùng đang chơi rất hăng say, đối diện anh bỗng nhiên truyền đến tiếng va chạm của thủy tinh.
Hơi giống như tiếng của kim loại va chạm với thủy tinh.
Trần Hùng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn nơi phát ra âm thanh, sau đó anh nhìn thấy một người đàn ông tóc dài mặc áo đuôi én đứng đối diện anh cách đó không xa, lúc này đang híp mắt nhìn anh.
Mặc dù người đàn ông này ăn mặc rất khéo léo, nhưng khuôn mặt của anh ta có chút dọa người. Chỉ thấy anh ta mang một chiếc mặt nạ màu đen, đôi mắt phía trên chiếc mặt nạ lộ ra vết bỏng màu đỏ tươi, mái tóc dài che khuất một nửa khuôn mặt của anh ta, mà tác dụng của chiếc mặt nạ kia có thể là để che đi vết bỏng trên khuôn mặt của anh ta.
Lúc này, tay trái của anh ta bưng một ly rượu vang đỏ, tay phải còn lại dùng ngón tay bằng kim loại gõ vào ly rượu vang đỏ, hình như là để thu hút sự chú ý của Trần Hùng.
Trần Hùng nhíu mày, không rõ tại sao một người kỳ quái như vậy lại trà trộn vào trong buổi yến tiệc này.
Nhưng mà thiết nghĩ những người tham dự hôm nay điều là những người quan to chức lớn ở phương Bắc, đi theo bên cạnh có hai ba tên bảo vệ kỳ quái cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ là người này trông rất quái dị, hơn nữa trên người có mọt luồng hơi thở u ám, đến nỗi xung quanh anh ta hoàn toàn không có người nào dám tới gần.
Người đàn ông đứng đó nhìn Trần Hùng, ngón tay kim loại vẫn không ngừng gõ vào ly rượu. Mặc dù không nhìn thấy các bộ phận phía dưới mặt nạ của anh ta, nhưng Trần Hùng lại mơ hồ cảm giác được tên đó đang mỉm cười với anh.
Trần Hùng cất điện thoại đi, có một loại tò mò thúc dục anh muốn đi gặp người này.
Nhưng mà đối phương cũng chỉ đứng ở đó một lúc, sau đó liền rời đi.
Người này thật giống âm hồn, hơn nữa cảm giác tồn tại của anh ta cực kì thấp, anh ta đi xuyên qua đám đông, nhiều người thậm chí còn không chú ý đến anh ta.