Những gia tộc ở Tam Giang vẫn luôn chú ý động tĩnh của nhà họ Kiều, đồng thời cũng luôn luôn chú ý tới kết cục của nhà họ Viễn và bọn Trần Hùng bên thành phố Bình Minh.
Sự thực chứng minh, nửa tháng trôi qua, nhà họ Kiều không tổn hao lông tóc gì, Đại Hưng Thịnh và tập đoàn Ngọc Thanh ở thành phố Bình Minh cũng vẫn hoạt động bình thường, việc này nói rõ nhà họ Kiều gia tộc quyền thế phía nam vốn dĩ không liên quan gì tới Viễn Trọng Chi và Trần Hùng.
Đồng thời những người này cũng nhận được tin tức và báo cáo rằng, nhà họ Kiều gia tộc quyền thế phía nam hôm nay đã bị Viễn Trọng Chi và Trần Hùng nắm trong tay.
Kể từ đó, phóng mắt toàn bộ tỉnh Tam Giang, Viễn Trọng Chi muốn làm Tam Giang Vương, ai còn dám nói một chữ?
Trước không nói tới chuyện của nhà họ Kiều ở tỉnh Trung Nhã, dù chỉ với địa vị và thực lực của nhà họ Viễn bây giờ ở Tam Giang cũng đủ để đẩy Viễn Trọng Chi lên chiếc ghế Tam Giang Vương.
Nhiều năm trước, Viễn Trọng Chi vốn dĩ không trở thành Tam Giang Vương là bởi vì Bắc Giang có Lương Mạnh Ngôn, hiện tại Lương Mạnh Ngôn cũng bị Viễn Trọng Chi diệt, ông ấy đương nhiên là hoàn toàn xứng đáng với ngôi Tam Giang Vương.
Bởi vậy, khi ngày này đến, Viễn Trọng Chi tổng cộng mời hơn ba mươi gia tộc Tam Giang hoặc tập đoàn tiêu biểu không sai biệt lắm, toàn bộ đều tới.
Cũng giống như nửa tháng trước, ở trung tâm của tầng trên cùng nhà hàng này, bày hai chiếc bàn tròn to đủ để bốn mươi người ngồi.
Hôm nay Viễn Trọng Chi tổng cộng mời ba mươi lăm người, khoảng sáu giờ chiều, ở đây tổng cộng có ba mươi bốn người tới.
Toàn bộ bầu không khí vẫn yên lặng như cũ, trước khi chuyện này được giải quyết ổn thỏa thì không ai dám xem thường.
Lúc này, ở trước cửa sổ thủy tinh, Viễn Trọng Chi và Trần Hùng đứng cạnh nhau.
Trần Hùng nhìn thời gian trong tay một chút, nói: “Đã hơn sáu giờ rồi, chú mời ba mươi lăm người, ba mươi tư người tới, còn ai chưa tới?”
“Từ Cốc ở thành phố Song Tình, nhà họ Tiêu ở thành phố Song Tình, là gia tộc lớn số một thành phố Song Tình, cho tới nay, gia tộc này rất thân cận với một gia tộc quyền thế bậc nhất phía nam, cho nên, sợ là ông ta không quá đồng ý việc chú ngồi ở vị trí Tam Giang Vương này.”
“Nhà họ Tiêu!”
Trần Hùng khẽ lẩm bẩm cái tên này trong miệng, trong mắt hiện lên một tia u ám: “Có điều cháu đoán chừng người tên Từ Cốc kia nhất định sẽ tới, chỉ là ông ta cố ý tới không đúng giờ mà thôi. Đây là ông ta muốn ra oai phủ đầu với chú sao?”
Nói đến đây, Trần Hùng xoay người liếc mắt nhìn về phía Viễn Trọng Chi: “Lát nữa chú có tính toán gì hay không?”
Viễn Trọng Chi ha hả một tiếng, nói: “Mỗi người đều có quyền lựa chọn, nhà họ Tiêu ông ta ở thành phố Song Tình không ủng hộ Viễn Trọng Chi chú làm Tam Giang Vương, chú cuối cùng cũng không thể đi yêu cầu ông ta ủng hộ được.”
“Không đợi ông ta nữa, cháu có muốn cùng đi qua chỗ mọi người không?”
Viễn Trọng Chi vừa nói vừa đi về phía một trong những chiếc bàn tròn lớn.
Mà Trần Hùng lại không đi cùng, anh vẫn đứng ở trước cửa sổ thủy tinh này, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Viễn Trọng Chi đi về phía hai chiếc bàn tròn lớn, ông ấy vừa đi tới, ba mươi bốn người nắm quyền Tam Giang liền cùng đứng lên.
“Mọi người không cần câu nệ như vậy, cũng không cần khách khí.”
“Nào, tất cả ngồi xuống, mấy người chúng ta trước uống một chén.”
Một đám người nắm quyền đều ngồi xuống, hai bên trái phải có bồi bàn đặc biệt giúp bọn họ rót rượu, sau đó tất cả mọi người cùng giơ ly rượu trong tay lên.
“Kính Tam Giang Vương.”
Trên mặt mỗi một người, đều viết rõ sự cung kính đối với Viễn Trọng Chi, mặc dù không ai có thể nhìn rõ trong lòng bọn họ rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nhưng ít ra, ở đây không có bất cứ người nào dám phản đối Viễn Trọng Chi ngồi lên vị trí Tam Giang Vương.