“Ở nhà, Linh Diệu đang ở nhà, chú ơi cứu mẹ, oa oa oa!”
“Linh Diệu ngoan, ở yên trong nhà chờ chú, ngoan, đừng sợ!”
“Chú đến đây ngay.”
Trần Hùng không cúp điện thoại mà vẫn để chế độ rảnh tay, anh rất lo lắng cho Linh Diệu, đồng thời cũng sợ một khi mình cúp máy sẽ mất liên lạc với cô bé ngay.
Anh mặc vội quần áo rồi lao ra khỏi phòng, sau đó đến phòng làm việc của mình, rồi lại gọi điện cho Lạc Siêu và Truy Phong.
Mấy phút sau, Lạc Siêu cũng đang ở trong căn hộ của Thanh Cảnh Môn vội vã chạy đến.
“Xảy ra chuyện gì vậy, môn chủ?”
Lúc này sắc mặt Trần Hùng đã âm u đến cực điểm, thậm chí anh còn cảm thấy cơn nóng nảy trong cơ thể của mình, sắp không thể khống chế nổi nữa rồi.
“Điện thoại của Linh Diệu, anh cầm lấy trước đi, nhà con bé ở đó, lập tức dẫn người qua.”
Lạc Siêu cũng nghe thấy tiếng khóc của Linh Diệu ở đầu dây bên kia, trong nháy mắt, anh ta cũng tức giận.
“Vâng, môn chủ!”
Vì vậy, Lạc Siêu cũng không nhiều lời, ngay lập tức chạy đến chỗ Linh Diệu.”
Trước đây Lạc Siêu và Diệp Phi là anh em tốt của nhau, cho nên anh ta biết chỗ ở của Linh Diệu, lái xe từ tổng bộ của Thanh Cảnh Môn đến đó, có lẽ sẽ mất khoảng nửa giờ đồng hồ.
Chẳng qua trên đường lái xe đến đó, Lạc Siêu đã đạp ga hết cỡ, cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút, anh ta đã đến khu nhà ngang.
Sau đó, Lạc Siêu gửi định vị cho Truy Phong.
Mà lúc này, Trần Hùng và Truy Phong đang phóng xe như điên, lao thẳng về phía khu nhà ngang.
Trần Hùng tự mình lái xe, dựa vào kỹ năng lái xe siêu xuất của mình, chỉ trong thời gian mười phút, anh đã đến nơi.
Khi bọn họ đến đây, Lạc Siêu đã an ủi Linh Diệu xong rồi.
Lúc này Linh Diệu đang ngồi trên sô pha, hai mắt đỏ bừng, thỉnh thoảng vẫn còn khóc nức nở.
“Linh Diệu đừng sợ, chú nhất định sẽ giúp cháu cứu mẹ cháu ra ngoài.”
Trần Hùng bế Linh Diệu lên khỏi ghế sô pha, đau lòng không thể tả nổi, sau đó anh cố gắng giữ cho tâm trạng của mình bình tĩnh, hỏi: “Linh Diệu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Một chú mập, còn có cha nữa, bọn họ đã bắt mẹ đi rồi, cha còn lấy thẻ ngân hàng của mẹ đi.”
“Cháu nghe bọn họ gọi chú mập kia là Trương mập.”
“Trương mập?”
Trần Hùng quay đầu lại nhìn Truy Phong bên cạnh, nói: “Anh có biết người này hay không?”
“Cho tôi hai phút.” Truy Phong nói.
Sau đó, Truy Phong lấy điện thoại ra, liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó anh ta đã có được tất cả thông tin liên quan đến tên Trương mập này.
“Trương mập, tên thật là Trương Hãn Tự, anh ta là cậu cả của nhà họ Trương một gia tộc hạng hai ở thành phố Phụng Thiên, gia tộc này làm ăn buôn bán thủy sản ở sông Tùng Hà, bối cảnh cũng không tốt đẹp gì.”
“Đi, đến nhà họ Trương!”
Trần Hùng không nhiều lời, trực tiếp đưa ra quyết định như vậy: “Ngoài ra, gọi điện thoại kêu người.”
“Vâng!”
Vì vậy, Trần Hùng giao Linh Diệu cho Lạc Siêu chăm sóc, mà anh và Truy Phong lái xe thẳng đến nhà họ Trương.
Cùng lúc khi bọn họ đang đi về hướng nhà họ Trương, bên phía tổng bộ Thanh Cảnh Môn do La Đồ đích thân dẫn đội, mang theo hơn một trăm tinh nhuệ của Thanh Cảnh Môn trang bị vũ khí đầy đủ xông thẳng về phía nhà họ Trương.
Lúc này Trương mập đã đưa người phụ nữ về nhà họ Trương, anh ta đã sớm thèm nhỏ cả dãi người phụ nữ này rồi, trước kia ngại có Diệp Phi nên không dám ra tay với người phụ nữ này, nhưng bây giờ Diệp Phi đã chết rồi, anh ta liền có thể không kiêng nể gì nữa.