“Dù sao mục đích thành lập Thương Minh ở phía Nam của chúng tôi chính là muốn mọi người chung tay hợp tác, cùng phát triển, cô nói xem có đúng không hả cô Ngân?”
Tống Hàn Thu vừa nói, vừa sờ tay về phía tay Lâm Ngọc Ngân: "Cái gọi là chung tay, có lẽ chính là như này, cô Ngân, cô cảm thấy thế nào?"
Lâm Ngọc Ngân như bị sét đánh, mạnh mẽ rút tay về: "Anh làm gì vậy?"
"Thì là chung tay hợp tác đó cô Ngân."
Trong lúc nói chuyện, Tống Hàn Thu đứng lên, vẻ mặt cười xấu xa đi về phía Lâm Ngọc Ngân.
Mà lúc này Lâm Ngọc Ngân đột nhiên cảm giác đầu óc giống quay cuồng, choáng váng.
Cô nhận ra điều gì đó và cố hết sức mà đứng dậy.
“Các... các người đã bỏ thuốc vào trong rượu.”
Lâm Ngọc Ngân cố gắng xoay người, muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng mà cô vừa quay người lại, liền nhìn thấy Trần Tân Lâm cười tủm tỉm đứng chắn trước mặt cô.
"Cô Ngân, cô xem tửu lượng của cô thật sự là quá kém, mới uống có một ngụm nhỏ như vậy đã say rồi, nào để tôi đỡ cô đi nghỉ ngơi một chút, thế nào hả, chính ngay cái ghế sô pha bên kia?"
“Anh, tránh ra!”
Lâm Ngọc Ngân đẩy Trần Tân Lâm ra, nhanh chóng đi về phía cửa, nhưng mà cô lại phát hiện mình đã không thể đi tiếp được nữa, trước mắt càng là một khoảng mơ mơ màng màng, đầu óc thì quay cuồng hỗn độn.
“Trần Hùng, Trần Hùng.”
Lâm Ngọc Ngân gọi tên Trần Hùng theo bản năng.
"Mùa hè nào?" Bây giờ là mùa thu mà.”
Tống Hàn Thu đi về phía Lâm Ngọc Ngân, dường như trong nháy mắt máu nóng trong người nổi lên: "Cô Ngân, đi, chúng ta đến sô pha bên kia nghỉ ngơi một chút."
Vừa nói, Tống Hàn Thu đưa mắt với Trần Tân Lâm, ý bảo anh ta đi khóa cửa lại.
Trần Tân Lâm đã rất quen thuộc liền đi khóa cửa lại, loại chuyện này chắc chắn không phải là lần đầu tiên bọn họ làm.
Lúc trước các công ty phía Nam muốn gia nhập Thương Minh của phía Nam, đều sẽ đến đây tìm Tống Hàn Thu nói chuyện, mà người đứng đầu các công ty đó vì hoàn thành đàm phán, giảm thiểu phí gia nhập, đều sẽ tận lực thỏa mãn tất cả yêu cầu của Tống Hàn Thu.
Đã từng có không ít người phụ nữ có khí chất mạnh mẽ của công ty chủ động dâng hiến bản thân cho anh ta, cũng có những ông chủ trực tiếp dâng tình nhân của mình thậm chí là vợ và con gái lên cho anh ta.
“Anh cút ra cho tôi!”
Lâm Ngọc Ngân né tránh Tống Hàn Thu theo bản năng, dùng hết sức lực, tát một cái vào mặt Tống Hàn Thu.
Nhưng Tống Hàn Thu không chỉ không giận, ngược lại càng thêm hưng phấn: "Ha ha, mạnh mẽ, tôi thích."
Anh ta ôm lấy Lâm Ngọc Ngân, sau đó kéo cô về phía sô pha.
Trong văn phòng vang lên giọng cười dữ tợn của Tống Hàn Thu và Trần Tân Lâm.
“Cô Ngân, cô cứ phản kháng đi, càng phản kháng thì tôi càng hứng thú hơn, cô đúng là một con ngưuaj hoang bé nhỏ không nghe lời.”
"Nhưng cô yên tâm, sau khi xong việc, về chuyện tập đoàn Ngọc Thanh các cô gia nhập Thương Minh của phía Nam, chúng tôi nhất định sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với cô."