Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ đã nghĩ tới rất nhiều phương pháp xử lý chuyện này của nhà họ Trần, nhưng tuyệt đối không ngờ bên nhà họ Trần lại tàn nhẫn như vậy, thẳng thừng phái tay súng tới, giết chết Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ bị treo trên tường thành cổ.



“Sát thủ đâu?” La Đồ hỏi trước.



Người trung đội trưởng này trả lời: “Bên ngoài bức tường thành cổ chính là sông Tùng Hà, sát thủ là nổ súng bắn từ trên một ca nô ở sông Tùng Hà, dùng súng bắn tỉa tầm rất xa, chúng ta không thể nào đuổi kịp được!”



“ĐM.”



La Đồ vốn có tính tình nóng nảy, lập tức vung một quyền vào cây cột trong chòi nghỉ mát: “Điều tra, điều tra cho tôi, thế này quá ngông cuồng đi, giữa ban ngày ban mặt lại dám nổ súng giết phạm nhân của Thanh Cảnh Môn tôi, làm vậy hoàn toàn không coi Thanh Cảnh Môn chúng ta ra gì hết mà, thật là coi trời bằng vung.”



Lúc này đây, mấy người Trần Hùng có thể nói là ăn cắp gà không được còn mất luôn nắm gạo, vốn là muốn thông qua cách thức như vậy bao vây đánh quân chi viện, hoặc là có thể hung hăng quét sạch mặt mũi của nhà họ Trần.



Lại không ngờ tới người ta hoàn toàn không dựa theo như kịch bản mà ra bài, thẳng thừng phái người tới bắn chết Mạnh Nhất Hạ cùng Thẩm Dương Thạnh. Cứ như vậy, ngược lại Thanh Cảnh Môn bên này coi như mất mặt.



Hơn nữa, một khi điều này xảy ra, tiếp theo đó Trần Hùng chắc chắn sẽ phải đối mặt với áp lực rất lớn dưới sự thêm mắm thêm muối đưa tin trắng trợn của các phương tiện truyền thông.



“Đừng điều tra nữa, người cũng đã chạy rồi, tuy rằng chúng ta biết là ai làm, cũng không tìm ra chứng cứ nổi.”



Trần Hùng hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm trạng của mình, sau đó, Trần Hùng mỉm cười.



Đúng vào lúc này, điện thoại di động của anh reo lên.



Trần Hùng lấy điện thoại di động ra, trên đó hiển thị một số điện thoại lạ hoắc gọi tới, sau đó, Trần Hùng không do dự chút nào mà bấm phím trả lời điện thoại.



“Trần Kỳ Lâm.”



Đầu dây bên kia còn chưa phát ra bất kỳ thanh âm nào, Trần Hùng đã thẳng thừng gọi ra tên đối phương. Chuyện này hoàn toàn không cần phải suy nghĩ, có thể đánh bài loạn không theo bất kỳ một quy tắc nào như vậy, đưa mắt nhìn khắp toàn bộ nhà họ Trần, cũng chỉ có người em trai cùng cha khác mẹ Trần Kỳ Lâm của anh mới có thể làm được.



Bởi vì có lẽ là rất lâu trước đó, Trần Hùng đã biết, người em trai này của anh, là một tên điên một trăm phần trăm, bị bệnh tâm thần!



“Ha ha ha ha, anh... anh Hùng... Anh Trần... Anh ba nhà họ Trần... Ha ha ha...”



Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tràng với giọng nói không mạch lạc, tuy rằng đã mười năm trôi qua, giọng nói này vẫn làm cho Trần Hùng cảm thấy quen thuộc như vậy, hơn nữa còn chói tai vô cùng.



Đây chính là cách thức đặc biệt của Trần Kỳ Lâm khi chào hỏi Trần Hùng, trước mặt Trần Hùng, anh ta vĩnh viễn cũng chỉ mang dáng vẻ hung ác, điên cuồng như vậy.



“Trần Kỳ Lâm, mười năm không gặp, cậu vẫn không thay đổi chút nào.” Trái lại Trần Hùng vẫn cực kỳ bình tĩnh: “Cậu hoàn toàn không cần thiết phải giả vờ ra dáng vẻ điên cuồng như vậy trước mặt tôi, mười năm trước cậu sợ tôi, vì vậy cậu mới phải giả vờ như vậy, nhưng bây giờ, cậu chắc chắn sẽ còn sợ tôi nhiều hơn đấy.”



“Thật sao?”



Tiếng cười của Trần Kỳ Lâm từ bên trong điện thoại đột nhiên dừng lại, giờ khắc này, anh ta giống như đã bị đổi thành một người khác, giọng điệu giống như băng lạnh mười nghìn năm, cho dù là bị ngăn cách bởi tín hiệu điện thoại, cũng có thể cảm nhận được ở đầu điện thoại bên kia có một luồng khí lạnh từ trên người Trần Kỳ Lâm tỏa ra.



“Trần Hùng, mười năm không gặp, nghe nói bây giờ anh rất đỉnh, cũng đã ngồi lên trên ghế môn chủ miền bắc một trong Môn Chủ tứ phương của Thanh Cảnh Môn rồi, xem ra mấy năm nay, anh sống cũng không tệ đâu nhỉ?”



“Ha ha.”



Trần Hùng cười lên, nói: “Thành tựu của tôi, cũng không chỉ đơn giản như là môn chủ miền bắc, Trần Kỳ Lâm, không phải người ta đã nói cậu bị bệnh nặng sắp chết sao, làm sao mà nghe giọng, hình như cậu vẫn còn rất khỏe khoắn vậy?”



“Đây không phải là do sắp được gặp anh rồi nên vui vẻ đó à?” Trần Kỳ Lâm lại chuyển đề tài: “Chỉ có điều anh trai à, tôi thật sự rất cần tủy xương của anh, rốt cuộc anh có thể đưa cho tôi hay không đây?”



“Cậu đoán xem đi?” Trần Hùng hỏi lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK