Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý do ông ta lén lén lút lút, thực ra là vì lo lắng bị Lưu Ánh Nguyệt phát hiện, Trần Hùng cũng không có thù hận sâu sắc gì đối với một đám người nhà họ Lâm này, nhưng Lưu Ánh Nguyệt là một người thẳng tính, khẳng định là vô cùng hận cả gia đình này.



Nếu như lại để cho bà ấy biết rõ những người trong nhà này trở về rồi, bà ấy nhất định sẽ làm náo loạn một trận.



“Vậy nên, tiếp theo cha định làm như thế nào?” Trần Hùng nhìn Lâm Thanh Dũng hỏi.



Lâm Thanh Dũng trả lời: “Cha cũng không biết, cha giúp họ thuê một căn nhà ở chỗ này, sau đó cho bọn họ một ít tiền, sau đó nếu bác trai và dì con có thể tìm được công việc phù hợp thì có lẽ cũng sẽ không khó khăn như vậy nữa.”



“Ha ha.”



Trần Hùng cười nói: “Cha, cha phải biết rằng, giấy suy cho cùng cũng không thể gói được lửa.”



“Cha biết rõ.” Lâm Thanh Dũng vô lực cúi đầu xuống: “Nhưng là cha không biết nên làm sao bây giờ.”



“Còn có thể làm sao, nếu như cha thật sự muốn cho bọn họ ở lại đây, vậy thì phải ngả bài ra, con tin tưởng mẹ và Ngọc Ngân đều có lòng lương thiện.”



Con ngươi của Lâm Thanh Dũng có chút co rụt lại, nói: “Con là muốn cha trực tiếp đưa bọn họ về sao? Chuyện này tuyệt đối không được, sẽ xảy ra án mạng đấy.”



Có thể thấy, cha vợ của mình vẫn rất kiêng kị Lưu Ánh Nguyệt, dù sao bà ấy quả thực là một nữ cường nhân chính cống.



Trần Hùng nói: “Cha, chuyện này cha không thể giữ được bao lâu, thay vì để cho mẹ tự mình tìm ra, thì không bằng cha chủ động đi tìm mẹ, mẹ mặc nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, cha cũng biết đấy, chỉ cần mấy người bọn họ thật sự ăn năn hối cải, con nghĩ mẹ cũng sẽ không làm khó bọn họ.”



“Ừ.”



Lâm Thanh Dũng gật đầu, tiếp theo cũng không biết nên nói cái gì.



Ông ấy trầm mặc hồi lâu, tựa hồ đang tự hỏi, suy nghĩ xem rốt cuộc có nên đưa đám người Lâm Danh Sơn bọn họ về không.



Mà Trần Hùng cũng không có quấy rầy ông ta, anh chỉ đơn giản chào hỏi với mấy người Lâm Danh Sơn, sau đó liền đi ra khỏi biệt thự.



Mặc dù Trần Hùng cũng không bận tâm đến Lâm Thanh Dũng và cha của ông anh em tiêu tan hiềm khích lúc trước, nhưng anh cũng không có tình cảm gì với gia đình này.



“Cha, tự mình suy nghĩ kỹ càng, con ở bên ngoài bãi đỗ xe chờ cha.”



Trần Hùng đi ra biệt thự, sau đó lái xe đến bãi đỗ xe bên kia.



Ngồi ở trong xe, anh đốt một điếu thuốc lá, trên thực tế trong lòng Trần Hùng lúc này cũng đang xúc động.



Thậm chí, ở sâu trong nội tâm anh, có một số thứ thường ngày anh tuyệt đối không thể chạm đến vào lúc này lại đang dần dần lộ ra.



Trên thế gian này không có bất cứ chuyện gì được quyết định tuyệt đối, trước kia người nhà Lâm Danh Sơn đối xử với Lâm Thanh Dũng rất tệ, nhưng hiện tại cũng vẫn phải đến tìm Lâm Thanh Dũng, mà Lâm Thanh Dũng vẫn không tính toán hiềm khích lúc trước, dù sao cũng là máu mủ tình thâm.



Mà Trần Hùng thì sao, nếu như người của nhà họ Trần cũng giống như Lâm Danh Sơn bọn họ vậy, thì Trần Hùng có thể tha thứ cho người nhà của mình hay không?



Máu mủ tình thâm, bốn chữ này trong mắt Trần Hùng, có đôi khi sẽ làm tổn thương lòng người, nhưng cũng có khi thật là nực cười vậy.



Trần Hùng đợi ở chỗ này vẻn vẹn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng, Lâm Thanh Dũng cũng đi ra, đi theo phía sau ông ta còn có mấy người Lâm Danh Sơn.



Lâm Thanh Dũng cuối cùng vẫn nghĩ thông suốt, Trần Hùng nói không sai, giấy suy cho cùng cũng không thể gói được lửa, cho nên, cho dù hôm nay ông ta không muốn nói rõ cho Lưu Ánh Nguyệt biết những chuyện này thì một ngày nào đó bà ấy cũng sẽ biết.



Thay vì đến lúc đó rơi vào bước đường cùng náo loạn không thể giải quyết thì tốt hơn hết là lúc này trực tiếp ngả bài.



Ông ta cũng tin tưởng vợ của mình là một người ăn nói chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, cho nên chuyện này có lẽ còn có một chút cơ hội.



“Đi thôi.”



Trần Hùng nói một câu đơn giản, sau đó khởi động xe của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK