“Đây không phải là những gì mà ông luốn muốn hay sao?”
Lôi Cận Vĩ cười nói: “Kim Đồ Khiếu, chuyện đã đến nước này rồi thì ông bớt vẽ bức tranh lợi ích cho tôi xem đi. Huống chi tôi chưa từng nghĩ tới mình sẽ là người đứng đầu nhà họ Lôi.”
“Tôi chỉ hy vọng rằng nhà họ Lôi có thể tốt hơn. Ông đã giết tam đương gia của nhà họ Lôi chúng tôi. Hôm nay, nhất định ông sẽ chết.”
Lúc này, xem như Lôi Cận Vĩ đã quyết định xong. Mọi người thấy ông ta vung bàn tay lên: “Ngăn chúng lại cho tôi.”
Một số lượng lớn cao thủ của nhà họ Lôi lao về phía Kim Đồ Khiếu và Kim Thần Vũ. Điều này khiến Kim Đồ Khiếu rất tức giận: “Lôi Cận Vĩ, con mẹ mày.”
“Họ Lôi của tôi sẽ không bị mấy người chơi xỏ tay đâu.” Lôi Cận Vĩ hừ lạnh.
Khi Lôi Quốc Định ở đằng kia nhìn thấy cảnh này, cuối cùng ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì em trai của ông ta cũng không làm ông ta thất vọng.
“Chỉ bằng ông mà cũng muốn ngăn cản tôi sao?”
Đôi mắt Kim Thần Vũ tràn ngập vẻ u ám, cây chùy vàng trong tay anh ta bùng nổ sức mạnh vô song. Cho dù có bao nhiêu cao thủ nhà họ Lôi ở phía trước, vẫn bị anh ta chém qua như quét một cái bắp cải trên mặt đất.
Lúc này Kim Thần Vũ hoàn toàn rất xứng đáng với uy danh chiến thần và e rằng không ai có thể ngăn cản anh ta ngoại trừ Trần Hùng.
“Đại ca, bọn họ chuẩn bị chạy đi rồi. Anh không muốn ngăn cản bọn họ sao?” Lạc Tiến ở bên cạnh hỏi.
Trần Hùng lắc đầu nói: “Khoảng cách quá xa, người đông lẫn lộn. Cho dù tôi có ra tay cũng không đuổi kịp.”
Lúc này, đột nhiên cổ tay của Trần Hùng rung lên, trong nháy mắt có một đường ánh sáng màu vàng bay ra.
Lúc này, Kim Thần Vũ đã đưa Kim Đồ Khiếu đến bên cạnh ô tô và mở cửa xe ra.
Gần như cùng lúc, Kim Thàn Vũ và Kim Đồ Khiếu đều ngửi thấy một mùi cực kỳ nguy hiểm và họ cùng quay lại xem cùng một lúc.
Con dao bay này xuyên qua bầu trời và bắn từ cột điện, có thể so sánh với viên đạn của súng bắn tỉa.
Nếu con dao bay đang tấn công Kim Thần Vũ thì Kim Thần Vũ đã hoàn toàn có khả năng tránh được con dao bay này và La Cường chắc chắn sẽ tránh được bị thương những bộ phận quan trọng trên cơ thể anh ta.
Nhưng con dao này không tấn công hai người họ mà mục tiêu của anh là Kim Đồ Khiếu.
Sức chiến đấu của Kim Đồ Khiếu hoàn toàn khác với Kim Thần Vũ. Ông ta chỉ cảm thấy lạnh ở gáy, sau đó là một cơn đau nhói xuất hiện.
Con dao bay màu vàng xuyên qua gáy Kim Đồ Khiếu, máu loang lổ trên lưng ông ta.
Kim Đồ Khiếu vừa định lên xe thì sững người tại chỗ, hai mắt trợn trừng. Ông ta giơ tay lên với vẻ khó tin rồi sờ gáy ông ta, tất cả đều là đầy máu.
“Ông hai....”
La Cường và những người khác choáng váng, họ không ngờ rằng Kim Đồ Khiếu lại gặp tai nạn vào thời điểm quan trọng này.
Gương mặt Kim Thần Vũ cũng trở nên rất khó cói, nhưng anh ta cũng không ngần ngại kéo La Cường lên xe.
“Lái xe đi.”
Sau khi lên xe, Kim Thần Vũ ra lệnh không chút do dự.