Sau đó Trần Hùng cùng Viên Trọng Chi lại ở lại phủ Trạng Nguyên nghỉ ngơi một đêm.
Buổi sáng ngày tiếp theo, Viên Trọng Chi trở về Tô Hàng, còn Trần Hùng cùng với một trong Lục Giáp của phủ Trạng Nguyên là thám hoa Bạch Vân đi đến tỉnh Triều Văn.
Lục Giáp chính là sáu chiến lực mạnh nhất của phủ Trạng Nguyên, mà thám hoa Bạch Vân lại là người đứng đầu trong số sáu vị này.
Người này năm nay đã qua bốn mươi tuổi, thế nhưng vẫn cho người ta một cảm giác phong độ nhẹ nhàng. Nhìn ra được, lúc còn trẻ người này khẳng định cũng là sát thủ của những thiếu nữ.
Trên máy bay, thám hoa Bạch Vân vẫn luôn lật xem một ít tư liệu, sau khi xem xong thì nhíu mày thật chặt.
“Cậu Hùng, lần này chúng ta tới tỉnh Triều Văn lôi kéo nhà họ Lôi gia nhập thì có hơi khó làm.”
“Sao?” Trần Hùng có hơi sửng sốt: “Là có ý gì?”
Thám hoa Bạch Vân nói: “Đại quyết chiến đã định vào một tháng sau, chúng ta chỉ có lôi kéo nhà họ Lôi gia nhập thì phần thắng đám người Thái Tuế mới có thể lên đến năm năm. Thế nhưng bên phía nhà họ Kim cũng có ý tưởng giống như chúng ta, bọn họ cũng muốn mượn sức nhà họ Lôi.”
“Căn cứ vào nguồn tin tức đáng tin cậy, vào hai ngày trước bên phía nhà họ Kim cũng đã phái người tới tỉnh Triều Văn rồi.”
“Người bọn họ cử tới đây lại là ai?” Trần Hùng hỏi.
Thám hoa Bạch Vân trả lời: “Nhị gia của nhà họ Kim, Kim Đồ Khiếu, còn có thiên tử của nhà họ Kim, Kim Thần Vũ.”
“Kim Thần Vũ cũng tới!”
Trần Hùng có hơi kinh ngạc, Kim Thần Vũ tuyệt đối có thể được coi là một thanh đao giết người mạnh nhất của nhà họ Kim, mà thanh đao sắc bén như vậy đáng lẽ nhà họ Kim sẽ không cử người đi.
Mà lần này chỉ vì mượn sức của nhà họ Lôi ở Triều Văn, nhà họ Kim vậy mà không tiếc cử Kim Thần Vũ đến đây, đây chính xác là một cái giá lớn.
Chẳng qua Trần Hùng lại cảm thấy có hơi nghi ngờ: “Nếu là mượn sức vậy phía nhà Họ Kim phái Kim Thần Vũ tới đây có phải hơi không thích hợp hay không? Đây cũng không phải là đánh nhau, không đáng phải phái ra một người mạnh như vậy tới đây đi?”
Thám hoa Bạch Vân thổn thức nói: “Đây còn không đủ rõ ràng sao, nhà họ Kim sớm đã chuẩn bị tốt cả hai phương án.”
“Nếu như nhà họ Lôi nguyện ý hợp tác với bọn họ thì cũng thôi, còn nếu như không muốn hợp tác, vậy chỉ sợ nhà họ Kim sẽ trực tiếp diệt sạch nhà họ Lôi.”
Trần Hùng cũng hít ngược một ngụm khí lạnh, nhà họ Kim này làm việc thật đúng là giống với Thái Tuế, quá độc ác tàn nhẫn.
Thám hoa Bạch Vân cười nhìn về phía Trần Hùng, ý vị sâu xa nói: “Cậu Hùng, nếu như lần này chúng ta không thể mượn sức của nhà họ Lôi, vậy cậu liệu có tính toán giống như nhà họ Kim, trực tiếp diệt trừ nhà họ Lôi hay không?”
Trần Hùng trầm mặc một lát, nói: “Có lẽ.”
Quả nhiên đây đều là vấn đề về lập trường, nếu như lần này Trần Hùng cùng thám hoa Bạch Vân quả thực không cách nào mượn sức nhà họ Lôi, vậy cách thức tốt nhất chính là khiến cho nhà họ Lôi biến mất.
Trần Hùng thổn thức cách làm việc quá tàn nhẫn của nhà họ Kim, đồng thời bọn họ cũng không biết cách làm việc của đám người Trần Hùng cũng là tàn nhẫn như vậy.
“Chẳng qua cậu Hùng, tôi cùng với gia chủ thứ ba nhà họ Lôi là Tư Đồ Phương có giao tình sâu đậm, tuy chúng ta còn không biết phía nhà họ Kim rốt cuộc muốn thông qua phương thức nào để làm việc này, nhưng là tôi vẫn có sự nắm chắc nhất định.”
“Ừm, vậy tiếp theo nhờ cậy cả vào anh Bạch Vân.”
Máy bay bay từ Tây Thục, một đường bay tới Triều Văn. Khi hai người bọn họ tới sân bay thì đã gần chạng vạng.
Vào ban đêm, ở nơi ven biển tỉnh Triều Văn, Trần Hùng cùng thám hoa Bạch Vân tìm một khách sạn hướng ra biển để ở. Sáng sớm hôm sau, thám hoa Bạch Vân đi ra ngoài.
Trần Hùng một mình ở lại khách sạn chờ tin tức từ phía thám hoa Bạch Vân, vì để tránh gây thêm rắc rối, cả ngày này Trần Hùng đều ở trong khách sạn, nơi nào cũng không đi.
Mãi cho đến khi trời sắp tối, thám hoa Bạch Vân mới gọi điện thoại tới cho Trần Hùng, nói ông ta đã hẹn xong với Tư Đồ Phương, tám giờ tối nay gặp mặt ở một quán ăn hải sản ở gần biển.