Mặt trời đỏ rực đã biến thành đỏ sậm, một nửa đã đi xuống mặt nước biển, chỉ còn lại những ánh sáng le lói chiếu trên mặt biển rộng lớn, làm cho toàn bộ những ngọn sóng trên biển sáng lấp lánh, có một vẻ đẹp rất khác biệt.
Lúc này, bên trong một hòn đảo to lớn, bên trong sân thi đấu Roma đang truyền đến những tiếng hô hào đinh tai nhức óc.
Thời điểm này chính là khoảng thời gian thành viên của tổ chức Thiên Tội thoải mái nhất, bên cạnh đó cũng là khoảng thời gian nhiệt huyết nhất.
Có ba mươi thành viên Thiên Tội đang đứng ngay ngắn trên sàn quyết đấu hình tròn, khuôn mặt tràn đầy chờ mong mà nhìn về những cánh cửa sắt kia.
Ngay lúc này, cánh cửa sắt mở ra, có vô số dã thú vô cùng hung hãn xông ra ngoài.
Trong đám dã thú này có sư tử, có hổ, cũng có sói, báo hoa. Con nào cũng là những động vật vô cùng khủng bố ở trên đất liền, hơn nữa những con vật này không được chăn nuôi, mà là người của Điện Đức Hoàng dùng quan hệ để gom tất cả các loại dã thú hung ác trên thế giới.
Chúng đã đói bụng mấy ngày rồi, ngay giây phút cánh cửa đó mở ra, đa số ánh mắt của dã thú đều tập trung vào giữa sàn đấu.
Chỗ đó có hơn ba mươi bữa tối ngon lành.
Grào!!
Trong sàn quyết đấu truyền đến hàng loạt tiếng rít gầm đinh tai nhức óc, tiếng gầm truyền đến thấu trời xanh, truyền khắp cả hòn đảo này.
“Đây là đang chơi gì vậy, sao tự dưng có tiếng gầm của dã thú thế?”
Lúc này, trong một tòa nhà bên ngoài sân thi đấu, Huỳnh Khải đang nằm bên bờ cát mà uống bia.
Lạc Tiến và một người đang ở trần thân trên đang ngồi bên cạnh anh ta, đó là một người đàn ông trung niên dáng người khôi ngô, cường tráng, làn da màu đồng bắt mắt.
Huỳnh Khải và Lạc Tiến đều là gương mặt cũ, còn người đàn ông trung niên có làn da màu đồng thì là lần đầu lộ mặt.
Ông ta là Dương Kim Giáp, cũng là một trong mười tám đại tướng của Điện Đức Hoàng, da đồng xương thép, cũng sắp đến mức là đao súng không thể chạm vào rồi. Về sức chiến đầu thì ông ta đứng đầu trong mười tám vị đại tướng của điện Đức Hoàng.
“Từ lúc đại ca đưa đám người Trần Đại Lực lên đảo, thì tổ chức Thiên Tội lại khôi phục, ngày nào đám Thương Long và Cường La cũng như là phê cần ấy, suốt ngày cứ huấn luyện bên trong sân thi đấu, dù sáng hay đêm cũng huấn luyện làm cho bọn tôi ngủ không ngon.”
Lạc Tiến chơi đùa một bộ bài bằng vào trong tay, giọng nói tràn đâu oán giận.
Dương Kim Giáp cầm lấy chai rượu đế một bên mà đổ vào miệng mình, loại rượu đế nồng độ cao này làm cho ông ta có cảm giác dạ dày đang bị thiêu đốt, làm cho ông ta vô cùng thích thú.
“Sáng hôm nay, Thương Long liên lạc với người để vận chuyển đám dã thú, nói là phải để cho đám Thiên Tội kia luyện tập, giờ chắc là thả đám thú kia ra khỏi chuồng ấy mà.”
“Một lũ điên.”
Huỳnh Khải bóp chặt lon bia trong tay thành một cục, sau đó ném sang bên cạnh.
Anh ấy đứng lên, vươn vai mà nói: “Có muốn đến xem không?”
Lạc Tiến và Dương Kim Giáp tỏ vẻ không hứng thú với mấy cảnh tượng tràn đầy máu tanh đó, ngay cả bản thân họ cũng đều là bước ra khỏi biển máu, núi xương ra. Nhưng trên thực tế, nếu như không phải là bất đắc dĩ thì không ai muốn bước vào trong biển máu, núi xương kia, người bình thường cũng không muốn như vậy.
Nhưng mà, từ trước đến nay đám người của Thiên Tội đều không phải là người bình thường.
“Ánh chiều tà hôm nay rất đẹp, đi sang bên kia bờ cát để bơi không?”
Huỳnh Khải vừa nói, vừa cởi đồ của mình ra, để lộ ra những vóc dáng cơ bắp vô cùng hoàn hảo.