Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói không chừng, dao Long Khuyết đang ở trong cái hộp đó.



“Đúng, chắc chắn nó đang ở đó, đó là báu vật của cha, chắc chắn cha đã để lại nó cho mình.”



Nghĩ tới đây, Nghiêm Hưng Đằng gấp tới mức không thể đợi thêm, anh ta vội vàng xuống giường, chuẩn bị đi tìm Ông Mộng Lan.



Thế nhưng, khi anh ta đi tới bên hồ sen, nhìn thấy những việc đang diễn ra bên trong chòi nghỉ mát, cả người đều trở nên sửng sốt!



Bên cạnh chòi nghỉ mát trên hồ sen, một đôi nam nữ thối tha đang dây dưa, quấn quýt với nhau, lửa nóng ngút trời.



Nam là một gã trai trẻ thân hình cao lớn, đẹp trai sáng sủa, nữ, không ngờ lại là Ông Mộng Lan!



Không từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng của Nghiêm Hưng Đằng lúc này, thậm chí anh ta còn có cảm giác tất cả mọi chuyện đều chỉ là một giấc mơ.



Anh ta không thể tưởng tượng nổi, người con gái thanh mai trúc mã với mình lúc này lại đang âu yếm một người đàn ông khác ở chòi nghỉ mát, hai người cùng nhau làm cái chuyện không thể để người khác nhìn thấy. Đam Mỹ Sắc



Mới đây thôi, cô ta còn nói muốn kết hôn với anh ta, còn nói muốn sinh con cho anh ta.



Vậy mà nhanh như thế đã ở bên một người đàn ông khác?



Lúc này đây, Nghiêm Hưng Đằng như bị sét đánh, mặt mũi anh ta trắng bệch, nhìn hai bóng người đang ở bên cạnh chòi nghỉ mát, chỉ cảm giác như trời cao đổ sụp xuống.



Đôi nam nữ kia nhanh chóng xong việc, Ông Mộng Lan tựa đầu vào ngực chàng trai kia.



“Mộng Lan, em đã giúp thầy hỏi được tung tích về con dao Long Khuyết từ chỗ thằng ngu kia chưa?” Người thanh niên kia lên tiếng hỏi.



Lúc này, khuôn mặt Ông Mộng Lan trở nên dữ tợn, cô ta đáp: “Tên vô dụng kia nói rằng Nghiêm Vân không để lại gì cho anh ta, cũng không biết anh ta đang đề phòng chúng ta hay anh ta thật sự không có nó.”



Người thanh niên kia im lặng một hồi rồi nói: “Anh ta là con trai duy nhất của Nghiêm Vân, mà con dao Long Khuyết kia không hề rơi vào tay đám người Nhậm Thiên Thanh. Vì thế, chắc chắn nó đang ở trong tay tên vô dụng kia.”



“Mộng Lan, em cứ ở bên anh ta thêm vài ngày, anh tin tên vô dụng đó chẳng mấy chốc sẽ đưa con dao găm đó ra.”



“Loại chuyện như vậy tuyệt đối không thể nóng vội.”



Ông Mộng Lan khẽ gật đầu, đáp: “Em biết rồi, chỉ là nghĩ tới việc phải ở bên cạnh tên vô dụng kia, làm mấy chuyện sến sẩm với anh ta, toàn thân em đều cảm thấy ghê tởm.”



“Một tên vô dụng như thế mà cũng xứng để em đây phải ôm ấp, yêu thương.”



Người thanh niên bên cạnh lại kéo Ông Mộng Lan vào lòng: “Mấy ngày này, em thật sự phải chịu ấm ức rồi.”



“Hừ, chờ tới lúc anh ta giao ra con dao găm đó rồi, chắc chắn em phải cắt từng miếng thịt trên người anh ta ra cho chó ăn.”



“Haha, tới lúc đó anh sẽ lột da anh ta thay cho em.”



“Được.”



Ông Mộng Lan nở nụ cười: “Tên vô dụng kia lại còn mơ tưởng hão huyền, muốn kết hôn với em, cũng không soi lại mình xem, bản thân anh ta là cái thứ gì, mẹ nó, đúng là cười chết người mà.”



“Mộng Lan em là của anh. Trong hai ngày này, tay nào của anh ta đã đụng vào em, anh sẽ cắt từng ngón từng ngón tay đó xuống. Đúng rồi, giờ em gọi anh qua đây gặp riêng thế này, liệu có bị tên rác rưởi kia nhìn thấy không?”



Ông Mộng Lan cười ha ha nói: “Anh ta đã ngủ rồi, không thể ra ngoài giờ này đâu. Nếu anh ta thật sự tới đây, em lập tức một dao đâm chết anh ta.”



Chòi nghỉ mát cách chỗ Nghiêm Hưng Đằng đang đứng không xa lắm, nhưng vì bên Nghiêm Hưng Đằng có một bức tường che lại nên hai người kia không hề phát hiện ra sự tồn tại của Nghiêm Hưng Đằng.



Song, toàn bộ những lời mà hai người họ nói đều đã bị Nghiêm Hưng Đằng nghe rõ mồn một.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK