Hồ Ly không ngần ngại rút khẩu súng đang mang theo, chĩa họng súng vào trán Trần Hùng.
Cô ta không hề do dự, cũng không hề muốn phí lời, dứt khoát bóp cò súng.
Tuy nhiên, viên đạn rõ ràng là nhằm vào trán của Trần Hùng, nhưng Hồ Ly lại không nhìn thấy đầu của Trần Hùng đâu. Trong tiếng nổ vang, cô ta thậm chí còn không nhìn thấy Trần Hùng đã xoay đầu như thế nào. Viên đạn đó đã đi dọc theo phía sau đầu anh bay ra, được ghim chắc chắn vào bức tường đằng kia.
“Súng của cô không thể giết nổi tôi đâu.”
Giọng điệu của Trần Hùng tràn đầy tự tin, vừa nói vừa giơ tay lên.
Hồ Ly sau đó bắn phát thứ hai, tuy nhiên, không có viên đạn nào bắn ra.
“Đạn ở đây này.”
Trần Hùng vung tay lên, trên tay xuất hiện một băng đạn: “Đã nói súng của cô không thể giết tôi rồi mà.”
Hồ Ly hoàn toàn sững sờ, tất cả đều giống như nhìn thấy một bóng ma vậy, Trần Hùng không chỉ thoát được viên đạn đầu tiên, mà còn lấy trộm được băng đạn của cô ta. Và tất cả những điều này, cô ta đều không phát hiện ra, thậm chí còn không rõ Trần Hùng đã ra tay chưa nữa.
Tốc độ này đã vượt xa ra khỏi phạm vi mà Hồ Ly có thể hiểu được.
“Trả lại cho cô.”
Lúc này Trần Hùng cũng không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, chỉ nhìn thấy anh vỗ một cái vào ngực của Hồ Ly, Hồ Ly liền há to miệng, ngay sau đó liền bị Trần Hùng nhét một nắm đạn vào miệng.
Với một cú đấm nữa, Hồ Ly bay lộn ngược ra xa, viên đạn trượt vào thực quản của cô ta, khiến cô ta bắt đầu co giật.
Từ lúc Hồ Ly bắn Trần Hùng sau đó đến Trần Hùng đánh trọng thương Hồ Ly, tất cả chỉ diễn ra trong vòng hai giây khiến những người có mặt tại đó đều không kịp phản ứng.
Ngay cả Thần Hổ đang ngồi đó cũng chết lặng, vừa rồi ông ta tự tin vô cùng, bây giờ thì đột nhiên cảm thấy một mối đe dọa rất lớn. Đã lâu rồi ông ta không có cảm giác bị đe dọa như vậy.
Hồ Ly cũng là cao thủ trước kia được Thanh Cảnh Môn đặc biệt phái đi bắt Thần Hổ, cho nên trong mắt Thần Hổ, Trần Hùng được phái tới lần này cũng là cấp độ của Hồ Ly.
Vì vậy, Thần Hổ đã tiếp tục sử dụng phương pháp cũ, đó là bất cứ khi nào Thanh Cảnh Môn cử người đến, trước tiên ông ta sẽ mời đối phương gia nhập phe mình, chỉ cần đối phương không đồng ý, ông ta sẽ giết ngay.
Tuy nhiên lần này, Thần Hổ đã nhận ra rằng Trần Hùng mà Thanh Cảnh Môn phái đến đây không hề giống với những cao thủ trước đó.
“Anh không phải người của Thanh Cảnh Môn.”
Thần Hổ đột nhiên đứng dậy và hét vào mặt Trần Hùng.
“Tôi là viện trợ bên ngoài được Thanh Cảnh Môn đặc biệt phái đến để bắt ông.”
Trần Hùng thẳng thừng, cười nói với Thần Hổ: “Thần Hổ, khoanh tay chịu trói đi, cùng tôi trở về Vạn Hoa, bởi vì có chống cự cũng vô ích.”
“Ha ha ha ha.”
Thần Hổ như thể nghe thấy chuyện cười mà cười lớn.
“Anh quả nhiên rất mạnh, mạnh hơn tôi tưởng rất nhiều, nhưng mà, anh đã quên nơi này là nơi nào rồi sao?”
“Không phải là tổng bộ của Sơn Đằng Trai sao?”
Trần Hùng tỏ vẻ khinh thường: “Tất cả thợ săn tiền thưởng cấp cao của Sơn Đằng Trai đều tập trung ở đây, vậy Thần Hổ, đây là con át chủ bài của ông đúng không?”