“Ha ha, không tiễn.”
Long Anh Khoa phất tay với người đàn ông mặc áo da, anh ta hình như không hề kiên nhẫn với lải nhải của đối phương, bộc lộ rất rõ ràng: “Tôi làm việc gì, còn không đợi đến phiên anh dạy!”
Người đàn ông mặc áo da kéo nón lưỡi trai xuống thấp xoay người rời khỏi.
Còn Bành Khôi cười đi đến trước mặt Long Anh Khoa, đưa tay ra: “Xin chào anh Khoa, tôi là Bành Khôi, rất vui khi được biết anh.”
Nhưng mà tay Bành Khôi cứ để ở giữa không trung, còn Long Anh Khoa lại chậm chạp không đáp lại.
Đôi lông mày Bành Khôi có chút nhăn lại: “Anh Khoa, như thế này là không cho tôi mặt mũi sao?”
“Mày chẳng qua chỉ là một con chó của tao mà thôi, có tư cách gì bắt tay với tao chứ?”
“Anh…”
Lông mày Bành Khôi nhíu thật sâu, rõ ràng sắc mặt đã trở nên khó coi.
Nhà họ Bành ở Tô Hàng, trước chỉ là một dòng họ bình thường ở Tô Hàng, bởi vì luôn có nhà họ Tô, nhà họ Thẩm và tập đoàn Ngọc Tề ngày càng đè nặng, cho nên dòng họ phổ thông bình thường như họ sẽ không có cơ hội phất lên nổi. ngôn tình hài
Nhưng mà vào khoảng thời gian trước Thái Tuế thua trước Trần Hùng, làm cho cục diện phía nam hoàn toàn thay đổi, hành động của Tô Hàng bên này là trung tâm của cả phía Nam tự nhiên cũng bị ảnh hưởng.
Cái gọi là thời loạn tạo anh hùng, lúc trước Bành Khôi kia còn có tham vọng, dù là tâm cơ hay là thủ đoạn thì vẫn đứng đầu, hơn nữa người cũng giỏi giao tiếp, dù là mặt đất hay dưới đất thì đều có nguồn lực rất mạnh.
Cho nên Tô Hàng một lần nữa tẩy hết tên tuổi, Bành Khôi liền nắm chắc thời cơ, nhanh chóng vùng lên.
Hiện tại phóng tầm mắt nhìn về toàn bộ Tô Hàng, nhà họ Tô dựa vào Trần Hùng và nhà họ Viễn chống đỡ, nhảy lên trở thành dòng họ lớn nhất ở Tô Hàng.
Mà ở dưới nhà họ Tô thì chỉ có nhà họ Bành là lợi hại nhất.
Nhưng mà, Bành Khôi là một người hoàn toàn có dã tâm, cho nên trước mắt thì ông ta cứ thuận theo tình hình chung, giả vờ khuất phục nhà họ Tô, nhưng nếu nắm được cơ hội, con rắn độc này sẽ hung hăng cắn lấy nhà họ Tô mà cướp lấy.
Mà hiện tại, biết rõ ràng là cơ hội đến rồi.
“Như thế nào, mày không thừa nhận mình là con chó của tao sao?”
“Anh Long Anh Khoa, nhiều nhất chúng ta cũng là hợp tác.” Bành Khôi lập tức nói ra suy nghĩ của chính mình.
Chỉ có điều lời này của ông ta vừa nói ra liền tự cảm giác phía sau lưng mình là một hồi lạnh lẽo truyền đến, có một vật cứng rắn. Vật đó chống đỡ ở phía sau lưng ông ta, ông ta theo bản năng quay đầu.
Liền nhìn thấy phía sau lưng mình, không biết từ lúc nào xuất hiện một người vóc dáng cường tráng, một người đàn ông mắt trái có vết sẹo, cầm cây dao trong tay, đang từng chút từng chút một đâm xuyên qua trang phục của Bành Khôi.
Lúc này, mũi dao lạnh như băng đã từ từ đi vào phía sau lưng ông ta, hơn nữa cũng không có dấu hiệu dừng lại.
“Thực xin lỗi ngài Long Anh Khoa, tôi là con chó của ngài.”
Bành Khôi rất giỏi mượn gió bẻ măng, cảm giác sinh mạng mình bị đe dọa liền thay đổi cách xưng hô.
Long Anh Khoa cười khinh miệt, hô lên một tiếng Độc Long làm đối phương trong nháy mắt thu cây dao lại.
Thời gian chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, Bành Khôi cảm thấy một cỗ bức ép phía sau mình hoàn toàn biến mất, lúc ông ta lần nữa xoay người từ chỗ khác thì kinh ngạc phát hiện tên Độc Long vừa rồi đã đi mất.
Hắn ta giống như mấy con quỷ đến không tiếng động đi không tung tích.