Trần Hùng ra vẻ hiểu cho cô, không nói gì nữa.
Tổi, Trương Văn Long lái xe đến đón Trần Hùng, sau đó cùng nhau đến bữa tiệc hào môn. Bởi vì tình hình đặc biệt, cho nên sau hôn lễ lần trước của Trần Hùng và Lâm Ngọc Hân, Trương Văn Long lại mở lại Lâu Đài Trên Không. Có điều lần mở cửa Lâu Đài Trên Không này cũng là hoàn toàn bảo mật, những tấm kính trên cửa sổ cũng được thiết kế đặc biệt, bên ngoài không thể nhìn vào bên trong được.
Lúc này, người bên Tinh Tú đã đến rồi, bọn họ lái xe qua đường vip tiến vào bữa tiệc hào môn, hội trường vô cùng lớn, tổng cộng có hơn mấy chục chiếc xe.
Trong số đó có một ngôi sao nổi tiếng tuyến một mang theo bốn trợ lý, ngoài ra, còn có các chuyên gia trang điểm, và các vệ sĩ, cộng lại cũng phải mười mấy người.
Đồng thời, bên phía Trương Văn Long cũng đặc biệt điều đến không ít vệ sĩ, vây quanh bữa tiệc, mục đích chủ yếu ngoại trừ bảo vệ sự an toàn của những ngôi sao này, đồng thời cũng lên kế hoạch bảo mật, không để lộ danh tính của các ngôi sao trước khi phát sóng trực tiếp.
Khi Trần Hùng và Trương Văn Long đến Lâu Đài Trên Không, ở đây đã ngồi đầu mấy bàn người rồi.
Sau đó Trần Hùng và Trương Văn Long một đường đi đến bàn chủ vị.
Lúc này bàn chủ vị ngoại trừ có Huỳnh Phong, Hà Thái Trung và Liễu Hồng Ngọc ra thì là những người bên Tinh Tú.
Người đại diện vàng của Tinh Tú, các cổ đông lớn, và một số ngôi sao hàng đầu trong nước.
Trần Hùng vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài, bình thường không quan tâm đến giới giải trí, cho nên đối với các ngôi sao tuyến một này hoàn toàn không nhận ra.
Trương Văn Long lập tức chỉ một người hơn bốn mươi tuổi bên kia, là một người đàn ông trung niên thành thục ổn trọng: “Ông chủ, đó là Dương Tinh Thần, là người quản lý vàng của Tinh Tú, đồng thời cũng là phó tổng của Tinh Tú." “Lần này chúng ta có thể mời được nhiều nhân vật lớn của Tinh Tú đến như vậy, đều nhờ vào mặt mũi của ông
Dương.” “Xin chào.
Trần Hùng rất khách sáo giơ tay về phía Dương Tinh Thần, mà đối phương cũng cười đứng lên, bắt tay với Trần Hùng. “Không ngờ ông chủ đứng sau Đại Hưng Thịnh lại trẻ tuổi như vậy. Cậu Trần thật sự là tuổi trẻ tài cao, không biết cậu là cậu chủ gia tộc hào môn nào ở trong nước vậy?”
Cho dù là động tác hay là lời nói của Dương Tinh Thần cũng đều rất khách sáo, nhưng giữa hai lông mày vẫn luôn có một sự kiêu ngạo.
Thật ra ông ta nói chuyện cẩn thận như thế, có thể nghe ra một ý khác, cái gì mà tuổi trẻ tài cao chứ? Không phải chỉ là thế hệ hai trong một gia tộc lớn nào đó trong nước thôi sao?
Trần Hùng không tính toán với ông ta, thản nhiên trả lời: “Ông Dương, trước kia tôi luôn sinh sống ở nước ngoài, không hiểu lắm về ngôi sao trong nước, làm phiền ông giới thiệu cho tôi một chút.”
Dương Tinh Thần hơi cau mày, ông ta không ngờ một người trẻ tuổi như Trần Hùng, vậy mà lại có chút sắc bén như vậy.
Ông ta chỉ là theo thói quen tùy miệng nói ra mà thôi, không ngờ Trần Hùng lại có chút tức giận trả lời ông ta như vậy.
Điều này khiến Dương Tinh Thần có chút không vui.
Đây là có ý gì, nói các ngôi sao tuyến một của Tinh Tú ông ta không đủ danh tiếng ở nước ngoài sao?
Trần Hùng nhìn sắc mặt Dương Tinh Thần có chút không đúng, thuận thế cho ông ta một cái thang leo xuống: “Ông Dương đừng hiểu nhầm, bình thường tôi rất bận, rất ít khi quan tâm đến giới giải trí.
Dương Tinh Thần không tính toán nữa, mặc dù ở địa vị của ông ta không cần phải nhìn sắc mặt của kim chủ nữa rồi, nhưng mọi chuyện đều chỉ là mục đích kiếm tiền mà thôi.
Sau đó, ông ta cười ra hiệu cho các ngôi sao nổi tiếng bên cạnh mình, chào hỏi với Trần Hùng.
Ngồi bên cạnh Dương Tinh Thần là một ngôi sao nữ thân duyên dáng, gương mặt xinh đẹp đứng lên.
Cô gái này tuyệt đối có thể coi là trời sinh quyến rũ, chỉ đứng ở đó thôi, cũng có thể mang lại cho người ta một cảm giác mơ tưởng hão huyền. E rằng rất nhiều đàn ông trên thế giới này đều khó có thể kháng cự trước sự hấp dẫn của cô ta. “Chào anh Trần, tôi là Lý Diệu Hương, rất vui vì lần này có thể được hợp tác với anh.”
Lý Diệu Hương là ngôi sao hàng đầu trong nước, là ngôi sao ở ba mảng phim truyền hình, phim điện ảnh và ca nhạc, đồng thời cũng là trụ cột của Tinh Tú, ngôi sao đứng đâu.
Năm trước cô ta có diễn một bộ điện ảnh Phong Thần, trong phim cô ta đóng vai Tô Đát Kỷ, hoàn toàn đúng với màu sắc diễn xuất của cô ta, trong thời gian ngắn khiến cô ta nổi tiếng khắp nới. “Xin chào!”
Trần Hùng bắt tay với Lý Diệu Hương, không hề nói hoặc biểu thị quá nhiều, thậm chí, khi anh nhìn Lý Diệu Hương, ánh mắt cũng không có gì bất thường.
Trong lòng Lý Diệu Hương này có chút không vui, lúc trước cho dù ai nhìn thấy cô ta cũng đều thể hiện mể mẩn, đây là tự tin của cô ta.
Nhưng phản ứng lúc này của Trần Hùng lại khiến cô ta có chút không tiếp nhận được. Hơn nữa gương mặt này của Trần Hùng cũng vô cùng đẹp trai, cộng thêm anh trẻ tuổi như vậy mà đã là ông chủ của Đại Hưng Thịnh, điển hình của cao phủ soái.
Tất nhiên vừa bắt đầu Lý Diệu Hương đã đề cao Trần Hùng, mà phản ứng của Trần Hùng đối với cô ta lại khiến cô ta thất vọng.
Mặc dù trong lòng không vui, nhưng Lý Diệu Hương cũng không thể hiện ra ngoài, sau khi giới thiệu xong, cô ta trở về.
Sau đó lại tiếp tục có hai ngôi sao nổi tiếng giới thiệu mình với Trần Hùng, giọng điệu không mặn không nhạt, với trình độ hiện tại, cộng thêm địa vị của Tinh Tú ở trong giới giải trí, quả thật không cần phải nịnh nọt kim chủ.
Một ngôi sao cuối cùng trên bàn vẫn luôn cúi đầu nghịch điện thoại, giống như anh ta hoàn toàn không coi bữa tiệc này là gì vậy. “Anh Chiến.
Người bên cạnh nhắc nhở anh ta một câu, lúc này anh ta mới lười biếng đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên.
Thời điểm khi anh ta ngẩng đầu lên, anh ta và Trần Hùng bốn mắt nhìn nhau, giây tiếp theo, đồng tử anh ta vô thức co lại.
Sau đó, giọng điệu anh ta nhanh chóng trở lên tức giận: “Vậy mà lại là anh”
Trần Hùng cũng ngẩn ra, sau đó cười nói: “Ồ trùng hợp vậy, lại gặp mặt rồi."
Người này không phải là ai khác, chính là Lý Chiến.
Lần trước trên đường từ tỉnh thành trở về và bên phía Hồng Hoang, đã bị Trần Hùng xử hai lần.
Lần trước tên này và toàn bộ các ngôi sao của chương trình “Anh trai, xông về phía trước" đều quỳ trước mặt Trần Hùng, lúc đó nếu không phải do Hoàng Phương ngăn Trần Hùng lại, chắc tên này đã xuống gặp diêm vương rồi.
Sau này Trần Hùng giao nhóm người này cho tám ngón tay điên, kết cục nhất định vô cùng thảm.
Không ngờ lại oan gia ngõ hẹp, vậy mà lại gặp lại tên Lý Chiến này.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, đây cũng là việc không thể tránh khỏi, vốn dĩ Lý Chiến là nghệ sĩ trực thuộc công ty
Tinh Tú, hơn nữa đều là tiểu thịt tươi hàng đầu trong nước.
Lần này Đại Hưng Thịnh mời tất cả các ngôi sao nổi tiếng của Tinh Tú đến, tất nhiên Lý Chiến cũng sẽ không ngoại lệ.
Bầu không khí nhanh chóng nồng nặc mùi thuốc súng, bởi vì chuyện lần trước, Lý Chiến có một cảm giác sợ hãi theo bản năng với Trần Hùng.
Có điều lần này không giống lần trước, có quản lý vàng Dương Tinh Thần của Tinh Tú và chị gái của anh ta Lý Diệu Hương ở đây, tất nhiên anh ta phải cứng rắn hơn rồi.
Đúng vậy, tên Lý Chiến này chính em trai ruột của Lý Diệu Hương, một nhà có hai tuyến. “Chị, anh Dương, hợp tác lần này, chúng ta không nhận nữa."
Mỗi khi nhớ đến một tiếng đen tối ở Hồng Hoang, nhớ đến tên ăn mày điên chỉ có ba ngón trên bàn tay trái, cho đến bây giờ Lý Chiến vẫn còn cảm thấy đầu óc tê dại.
Một tiếng đó, tuyệt đối là nỗi đau cả đời của Lý Chiến, cho đến bây giờ, mỗi ngày anh ta đều sẽ mơ thấy ác mộng.
Nói như vậy, Lý Chiến đột nhiên đứng lên, nếu không phải trong lòng biết đây là địa bàn của đối phương, anh ta nhất định đã ra tay đánh Trần Hùng rồi.
Trần Hùng hoàn toàn đoán được phản ứng này của Lý Chiến, đổi lại là bất kỳ người nào khác, e rằng khi nhìn thấy anh cũng hận không thể băm vằm anh.
Hơn nữa tên Lý Chiến này từ bé đã sống trong nhung lụa, trong mắt không thể có một hạt cát nào.
Bầu không khí lập tức trở nên giương cung bạt kiếm, Trương Văn Long, Liễu Hồng Ngọc và những người khác ngồi một bên đều có gương mặt nghi hoặc và ngạc nhiên, không hiểu tại sao tên Lý Chiến này lại đột nhiên làm khó.
Trương Văn Long vô thức nhìn về phía Dương Tinh Thần, trong giọng điệu có chút không vui: “Ông Dương, đây là có ý gì?
Dương Tinh Thần cũng hơi cau mày, ông ta không ngờ Lý Chiến sẽ làm như vậy.
Thân phận của Lý Chiến này nếu như chỉ là nghệ sĩ dưới trướng Tinh Tú ông ta, vậy thì cho dù bây giờ anh ta có tức giận thế nào, mà dám làm loạn như này, Dương Tinh Thần đã sớm tát cho một cái rồi.
Nhưng Lý Chiến không giống như vậy, anh ta không chỉ là nghệ sĩ dưới trướng Tinh Tú, anh ta còn là em trai của Lý Diệu Hương.
Mà bản thân Lý Diệu Hương cũng không có gì lợi hại cả, nhưng cô ta lại là bạn gái người thừa kế của một siêu cấp hào môn ở phía Nam, thậm chí đã sắp đính hôn rồi.
Cho nên cho dù là Tinh Tú cũng không thể chọc vào hào môn phía Nam, vì vậy Dương Tinh Thần nhất định phải cho Lý Diệu Hương thể diện, đồng thời cũng cho Lý Chiến thể diện. “Diệu Hương, đây là có chuyện gì vậy?”
Dương Tinh Thần quay đầu nhìn Lý Diệu Hương ngồi bên cạnh, giọng điệu ôn nhủ, hỏi cô ta.
Thật ra lúc này Lý Diệu Hương cũng rất hoài nghi, có điều em trai cô ta có thái độ này với Trần Hùng khiến cô ta có chút tức giận.
Cô ta quay đầu nhìn Lý Chiến, mắng: “Lý Chiến, em lại điên cái gì vậy?” “Chị, chính là tên ngu ngốc này, hôm đó. “Câm miệng lại cho chị
Một câu của Lý Chiến còn chưa nói xong, lại bị Lý Diệu Hương quát: “Chị thấy em từ nhỏ đã được chiều chuộng quen rồi, vô pháp vô thiên rồi đúng không? Biết đây là nơi nào không? Ngồi xuống cho chị.” "Nhưng mà chị...
Lý Chiến vẫn miễn cưỡng không thôi, mà Lý Diệu Hương đã tức giận đứng lên, mặc dù cô ta là phụ nữ nhưng lại tràn đầy khí thế. “Còn nói thêm một chữ nữa, có tin chị đánh em không?"
Lý Chiến thấy chị mình tức giận, lập tức sợ rồi, thật ra anh ta vô cùng sợ người chị này của mình.
Sau đó, anh ta hậm hực ngồi xuống, trên mặt tràn đầy tức giận và oan ức.
Lý Diệu Hương quay đầu nhìn Trần Hùng, nói: “Xin lỗi ông chủ Trần, thằng em trai này của tôi được chiều hư rồi, hi vọng anh không để ý đến nó. “Về phần lúc trước hai người nếu như có mâu thuẫn gì, tôi thay nó xin lỗi anh. Nào, chúng ta uống một ly”
Lời nói này của Lý Diệu Hương không nghe ra bất kỳ chân thành nào, nhưng công trình thể diện vẫn coi như là đủ, Trần Hùng cũng không tính toán nữa, cầm ly rượu bên cạnh lên. “Có thể uống một ly với cô Lý là vinh hạnh của Trần Hùng tôi.”
Hai người chạm lỵ, sau đó uống cạn rượu trong ly, mà Trương Văn Long và những người khác ngồi bên cạnh vì để hòa giải ngượng ngùng, lập tức vỗ tay kêu hay.
Vì vậy nhóm người ngồi vào chỗ, lập tức ăn uống nói chuyện, mà sắc mặt của Lý Chiến ngồi bên kia vẫn vô cùng khó coi, khi nhìn về phía Trần Hùng, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh vậy.
Trong lòng Trần Hùng cười nhạo, tên này lần này nếu như không chủ động tìm mình thì cũng thôi đi.
Nếu như anh ta muốn tìm đường chết, Trần Hùng cũng không ngại lại chỉnh anh ta một trận nữa đâu.
Lúc này trong cả Lâu Đài Trên Không, ngoại trừ bàn mà nhóm người Trần Hùng đang ngồi, một chiếc bàn khác cũng là một số ngôi sao tuyến hai của Tinh Tú.
Mặc dù hai bên bởi vì Lý Chiến gây chuyện mà có chút không vui, có điều cuối cùng mọi người cũng đều mỉm cười bỏ hết ân oán, sau đó, những ngôi sao khác cũng đều tự giới thiệu mình với Trần Hùng.
Bữa tiệc này, hai bên coi như cũng là nói chuyện vui vẻ.
Sau bữa tiệc, bên phía Tinh Tú không hề tiếp nhận những sắp xếp khác của Trương Văn Long, một mặt bởi vì sáng sớm ngày mai mọi người đều phải dậy xem để tổng duyệt, một mặt cũng lo lắng nghệ sĩ dưới trướng bị bọn săn ảnh bám theo.
Sau khi đưa người của Tinh Tú đến khách sạn, Trương Văn Long và Trần Hùng ngồi cùng nhau. “Anh Hùng, hình như Lý Chiến của Tinh Tú có chút mâu thuẫn với anh, đây là chuyện gì vậy?” Trương Văn Long hỏi.
Trần Hùng trả lời: “Một chút chuyện nhỏ mà thôi. Lúc trước khi Ngọc Thanh chúng tôi có quay một quảng cáo tuyên truyền thương hiệu ở Hồng Hoang có xảy ra một chút xung đột với Lý Chiến, sau này thằng nhóc đó không cam tâm, tìm người xã hội đen đến đối phó chúng tôi”
Sắc mặt Trương Văn Long ngưng lại: “Sau đó thì sao?” “Sau đó tất nhiên bọn họ bị tôi tàn nhẫn chỉnh cho một trận rồi, về phần tên Lý Chiến kia.
Nói đến đây, trên mặt Trần Hùng xuất hiện nụ cười đầy ẩn ý, sau đó anh ghé vào tai Trương Văn Long nói mấy câu
Sau khi nghe xong, Trương Văn Long chỉ cảm thấy toàn thân mình nổi da gà.
Chẳng chắc vừa rồi tên Lý Chiến kia lại làm khó Trần Hùng như vậy, đổi lại là bất kỳ ai, đều không thể chịu được sự sỉ nhục này.
Trương Văn Long hít sâu một hơi, nói: “Anh Hùng, buổi hòa nhạc lần này của Đại Hưng Thịnh sẽ liên quan đến sự phát triển sau này của Đại Hưng Thịnh, có ý nghĩa rất lớn, cho nên bây giờ chúng ta nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với bên Tinh Tú, nhất định phải để buổi hòa nhạc này hoàn thành tốt đẹp. “Bây giờ các nền tảng trực tiếp lớn đều đã quảng cáo hết rồi, hơn nữa đề tài và mức độ phổ biến đều nóng rồi, trong quá trình không thể để xảy ra sai sót gì.”
Trương Văn Long nói rất khéo léo, nhưng Trần Hùng nhất định có thể hiểu được ý của Trương Văn Long. Anh vỗ nhẹ lên vai Trương Văn Long, nói: “Yên tâm đi, những chuyện này tôi tự có chừng mực, chỉ cần thằng nhóc kia không đến chọc tôi, tôi sẽ không làm khó cậu ta. “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi đi, đoạn thời gian này chuyện của Đại Hưng Thịnh, làm phiền ông rồi.”
Trương Văn Long hết sức lo sợ, vội vàng nói: “Có thể phục vụ cho anh Thiên là vinh hạnh của tôi, không vất vả. "Ha ha."
Trần Hùng cười, không nói gì nữa, trực tiếp lái xe về biệt thự núi Vọng Nguyệt.
Khi Trần Hùng lái xe trở về, nhìn thấy nhóm người Lâm Ngọc Hân đang nướng thịt ở trong vườn hoa ngoài biệt thự
Thật ra tối nay Lâm Ngọc Hân không hề đưa nhóm người Phùng Tuyết đi ra ngoài ăn cơm mà trực tiếp mua thực phẩm về biệt thự, nướng thịt ăn,
So với các ngôi sao của Tỉnh Tủ, công ty truyền thông
Minh Hạ thực tế hơn nhiều.
Bởi vì mv trước đây của Ngọc Thanh bùng nổ trên mạng truyền thông, bây giờ Phùng Tuyết cũng được không ít nhiệt độ, cũng coi như là một ngôi sao tuyến hai nổi tiếng trong nước.
Đổi thành một người khác, e rằng bây giờ có đi đến đầu cũng sẽ dẫn theo vài trợ lý và vệ sĩ, thậm chí xuống máy còn cố ý mua người hâm mộ đến đón để nâng cao nhiệt độ.
Có điều Phùng Tuyết hoàn toàn không phải như vậy, bây giờ khi cô ấy đến thành phố Bình Minh, vẫn chỉ có một quản lý là Trương Ánh đi cùng thôi.
Những nhà trang điểm, tạo hình khác cũng đều không có, mọi chuyện đều do Phùng Tuyết và Trương Ánh đích thân làm.
Lúc này trong vườn, Lâm Ngọc Hân và nhóm người Phùng Tuyết đang ăn uống nói chuyện, nước thịt ở nhà, thoải mái hơn đi ăn ở bên ngoài nhiều. “Nhiều đồ ăn ngon vậy.
Trần Hùng đi vào trong vườn, nhìn thấy chân gà cánh gà đã nướng vàng ươm trên bàn, nhất thời mười ngón tay mở ra.
Thật ra vừa rồi ở trong bữa tiệc, Trần Hùng không hề ăn gì nhiều, lúc này nhìn thấy những đồ ăn này, ngược lại có chút đói. “Chồng anh về rồi, thế nào, bên phía Tinh Tú mời những ngôi sao nào đến vậy?”
Trần Hùng cầm một cái cánh gà ăn, thuận miệng trả lời: "Lý Diệu Hương, Vương Hào, những người khác anh cũng không nhớ tên nữa.
Phùng Tuyết và Trương Ảnh ngồi bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, không thể tin nổi: “Lý Diệu Hương, Vương Hào đây đều là những ngôi sao tên tuổi hàng đầu trong nước đấy.”
Trần Hùng cười nói: “Còn có Lý Chiến nữa, mọi người còn nhớ không?”
Nhắc đến Lý Chiến, ở đây cho dù là Lâm Ngọc Hân hay là Phùng Tuyết, trên mặt đều xẹt qua tia âm u. “Anh Trần, Lý Chiến cũng được mời đến tham gia buổi hòa nhạc lần này do Đại Hưng Thịnh tổ chức sao?” Trong giọng điệu của Trương Ảnh có chút lo lắng.
Trần Hùng gật đầu: “Anh ta cũng là một người rất nổi dưới trướng Tinh Tú, tất nhiên phải đến rồi.” “Vậy chuyện lần trước...
Phùng Tuyết muốn nói lại thôi, lần này cô ấy đến tham gia buổi hòa nhạc lần này, vốn dĩ đã là hưởng hào quang của người khác, làm như vậy vốn dĩ có thể khiến bên phía Tinh Tú cảm thấy phản cảm rồi.
Bây giờ Lý Chiến cũng đến, e rằng chuyện này không dễ xử lý như vậy.
Trần Hùng nhìn ra sự lo lắng của Phùng Tuyết nói: “Yên tâm đi, đến lúc đó em chỉ cần biểu diễn hết mình trên sân khấu là được rồi, anh mới là người đầu tư của buổi hòa nhạc lần này, mọi chuyện đều do anh quyết định" “Ngoài ra, anh thật sự cảm thấy biểu diễn của em, còn ấn tượng hơn cả những màn trình diễn gọi là hàng đầu của Tinh Tú, anh tin em sẽ nhất định tỏa sáng giống như trong mv của Ngọc Thanh lần trước, thu hút mọi ánh đèn”
Trần Hùng nói như vậy không phải nịnh Phùng Tuyết, thật ra anh cũng hoàn toàn không có thói quen nịnh nọt ai, lời anh nói, đều là từ tận đáy lòng.
Phùng Tuyết chắc chắn là một ngôi sao mới đầy triển vọng, chỉ là trước đây cô ấy không có tài nguyên tốt, nếu như cô ấy có tài nguyên như Lý Diệu Hương, e rằng đã sớm nổi tiếng khắp cả Châu Á rồi. “Cảm ơn anh Trần Hùng đã khen. “Ha ha, không nói cái này nữa, ăn thịt nướng đi.
Nói xong, Trần Hùng lại giơ tay cầm cánh gà, nhưng lại bị Lâm Ngọc Hân nhanh tay nhanh mắt vỗ cho cái. “Vợ, em làm gì vậy?” Trần Hùng nhíu mày. “Anh đã ăn rồi, bọn em còn chưa ăn đây, muốn ăn thì tự mình nướng đi.”
Trần Hùng nhún vai, rất bất lực đi sang một bên nướng cánh gà, Phùng Tuyết và Trương Ánh ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì bật cười khúc khích.
Cùng lúc đó, trong một khách sạn năm sao xa hoa của
Đường thị. Sau khi Lý Chiến trở về, lại dở chứng, đập phá rất nhiều thức trong phòng tổng thống.
Lý Diệu Hương đẩy cửa bước vào, nhìn thấy trong phòng bừa bãi, khuôn mặt quyến rũ kia nhất thời trở lên vô cùng âm trầm. “Lý Chiến, em lại điên cái gì vậy?”
Lý Chiến quay đầu qua, hai mắt đỏ ngầu: “Chị, hôm nay ở đó, sao chị phải nói giúp cho tên súc sinh kia chứ?”
Lý Diệu Hương trả lời: “Anh ta là kim chủ của chúng ta, em nói xem sao chị lại nói giúp anh ta, chẳng lẽ chị phải giúp em đắc tội với anh ta à?” “Nhưng mà chị à chúng ta không cần phải sợ anh ta, hơn nữa chị sắp được gả vào hào môn rồi.” “Câm miệng”
Lý Diệu Hương quát một tiếng: “Công là công, tư là tư, chỉ cần em và chị đều thuộc về Tinh Tú, thì làm bất kỳ chuyện gì cũng đều phải suy nghĩ cho Tinh Tú trước
Nói đến đây, Lý Diệu Hương châm một điều thuốc Marlbor, hút một hơi, hỏi: “Rốt cuộc em với tên Trần Hùng kia có mâu thuẫn gì, vừa rồi lại mất trí như vậy?” “Lần trước ở Hồng Hoang, chính là tên đó đã sai người khiến em... khiến em...
Nói đến đây, Lý Chiến lại không thể nói lên lời, dù sao loại chuyện này quá sỉ nhục rồi, là nỗi đau cả đời này của
Lý Chiến anh ta.
Mà lúc này Lý Diệu Hương cũng ngẩn ra, cô ta hoàn toàn không ngờ người lần nữa sỉ nhục em trai cô ta lại là Trần Hùng. “Em chắc chắn không nhận nhầm người chứ?”
Lý Chiến nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có hóa thành tro em cũng nhận ra. Chị, chị nói xem vừa nãy em làm như vậy, có sai không?”
Khi nói ra câu này, Lý Chiến gầm lên.
Lý Diệu Hương im lặng một lúc, lúc này sắc mặt cô ta cũng nổi lên mây mưa.
Rất rõ ràng, cô ta cũng tức giận rồi.
Vì vậy, Lý Diệu Hương lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Dương Tinh Thần.
Mấy phút sau, Dương Tinh Thần đẩy cửa tiến vào, khi nhìn thấy một cảnh bừa bộn trong phòng, Dương Tinh Thần đã sớm phát phiền rồi, nhưng hai chị em Lý Chiến và Lý Diệu Hương, ông ta không dám đắc tội. “Diệu Hương, rốt cuộc là thế nào, có trộm sao?”
Lý Diệu Hương cầm thuốc đi đến bên cửa sổ, hít sâu một hơi: “Anh hỏi Chiến đi. Anh Dương, chuyện của Chiến, tôi cần có một lời giải thích.
Giọng điệu của Lý Diệu Hương lúc này, đã trở lên âm u.
Cô gái này bình thường cũng không sao cả, nhưng khi tức giận, Dương Tinh Thần cũng phải cố kỵ ba phần. Dương Tinh Thần nghi ngờ nhìn Lý Chiến: “Chiến, sao vậy?”
Lý Chiến đỏ mắt nói ân oán của anh ta và Trần Hùng cho Dương Tinh Thần nghe.
Sau khi nghe xong, Dương Tinh Thần cũng ngẩn ra. “Tên xảy ra xung đột ở Hồng Hoang với chương trình “Anh trai, mau xông lên”, chính là bọn họ sao?” “Đúng.
Lý Chiến gật đầu: “Anh Dương, tham gia tiết mục “Anh trai, mau xông lên” là do anh sắp xếp cho tôi, mà bởi vì tiết mục này mà tôi phải chịu sự sỉ nhục lớn như vậy, anh phải chủ trì công đạo cho tôi.” “Nghe nói lần này Đại Hưng Thịnh kia đặt cược tất cả vào chúng ta, hơn nữa còn đặt biệt lăng xê trên mạng, giữ bí mật thân phận của chúng ta. Anh nói xem đến khi bắt đầu thật sự phát sóng trực tiếp, người của Tinh Tú chúng ta nếu như không xuất hiện, bọn họ sẽ làm thế nào?”
Nói đến đây, cả người Lý Chiến đều trở nên điên cuồng.
Không cần phải nói, nếu như thật sự như Lý Chiến nói việc này một khi trở lên hót, mà khi buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu, các ngôi sao của Tỉnh Tủ lại không xuất hiện, điều này tương đương với việc lừa một số lượng lớn khán giả,
Nếu là như vậy, e rằng danh tiếng của Đại Hưng Thịnh sẽ bị tổn thất nặng nề, mọi kế hoạch sau đó đều sẽ phải tế liệt.
Tuy nhiên, Dương Tinh Thần lại liên tục lắc đầu, nói: “Chiến, không thể làm như vậy được, chúng ta đã ký hợp đồng với Đại Hưng Thịnh rồi." “Nếu như đến lúc đó chúng ta cố ý không xuất hiện, tạm thời phá hủy hợp tác, sẽ phải bồi thường một số tiền lớn.” “Cho nên, tạm thời em vẫn phải nhịn một chút, đợi chuyện này qua đi, chúng ta lại từ từ tìm bọn họ tính toán có được không?"
Nhưng Lý Chiến lại trực tiếp bác bỏ, nói: “Con mẹ nó lần này tôi nhất định phải để cho Đại Hưng Thịnh kia xong đời, cục tức lần ông đây không thể nuốt trôi” “Nhưng Chiến, trừ khi là lỗi bên đối phương, nếu không chúng ta làm như vậy, ít nhất cũng phải bồi thường ba trăm tý." “Tinh Tú của chúng ta, không thể chịu được tổn thất lớn như vậy đâu.” “Ba... ba trăm tỷ.” Lý Chiến nghe thấy con số này, cũng há hốc mồm.
Lý Diệu Hương đứng trước cửa sổ cũng cau mày, cô ta quay người lại, nói với Lý Chiến: “Hợp đồng đã ký rồi, cách này là hại địch một nghìn, hại mình tám trăm, không thể làm được, cho nên, em tạm thời nhịn một chút." "Chi...
Trong lòng Lý Chiến mặc dù rất không cam tâm, nhưng lúc này đã không còn nổi điên như vừa rồi.
Lý Diệu Hương tiếp tục nói: "Đợi sau buổi hòa nhạc này, chị sẽ để Tiết Thanh giúp đỡ, cho em một lời giải thích về chuyện này.
Mắt Lý Chiến sáng lên, Tiết Thanh trong miệng Lý Diệu
Hương, tên đầy đủ là Kiều Tiết Thanh, chính là người thừa kế của nhà họ Kiều, hào môn siêu cấp phía Nam, đồng thời cũng là bạn trai của Lý Diệu Hương.
Ở phía Nam, e rằng không có chuyện nào là Kiều Tiết Thanh anh ta không làm được. Lý Chiến luôn gây ồn ào, chỉ là đợi câu nói này của Lý
Diệu Hương, nếu như bây giờ Lý Diệu Hương đã hứa với anh ta, vậy Lý Chiến cũng sẽ không gây sự nữa.
Dương Tinh Thần ngồi một bên thở dài, nói: “Chiến, nếu như Diệu Hương đã nói như vậy rồi, vậy chúng ta làm xong buổi hòa nhạc lần này đã, rồi tính sau nhé. “Có điều lúc trước em bị tên Trần Hùng kia hại thảm như vậy, anh sẽ cố hết sức bồi thường cho em một chút” “Bồi thường thế nào?” Lý Chiến hỏi. Dương Tinh Thần cười lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Trương Văn Long.
Tên này cũng là một con sói, mở miệng một cái, trực tiếp tăng giá thù lao chín mươi tỷ đã định từ trước lên thành một trăm năm mươi tỷ.
Tạm thời tăng giá, các ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí đều đã từng làm qua, mặc dù đã ký hợp đồng, nhưng các nhà đầu tư thường lo lắng các ngôi sao hủy hợp đồng sẽ chịu phải tổn thất lớn, cho nên cũng chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Sau khi Trương Văn Long nhận được cuộc điện thoại này, tất nhiên rất tức giận, có đều ông ta cũng hiểu nguyên nhân tại sao Tinh Tú lại đột nhiên tăng giá.
Ông ta kìm nén lửa giận trong lòng, nói phải hỏi Trần
Hùng.
Sau đó, Trương Văn Long gọi điện thoại cho Trần Hùng, nói rõ tình hình.
Mới bắt đầu, ông ta cho rằng Trần Hùng sẽ không đồng ý, dù sao Trần Hùng là người có thể lực lớn mạnh như vậy, sao có thể uy hiếp được anh chứ?
Tuy nhiên, điều khiến Trương Văn Long vô cùng ngạc nhiên chính là, Trần Hùng hoàn toàn không hề do dự, vậy mà lại đồng ý luôn.
Vì vậy, Trương Văn Long gọi lại cho Dương Tinh Thần, biểu thị đồng ý trả nhiều hơn sáu mươi tỷ, yêu cầu duy nhất chính là, buổi hòa nhạc tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Sau khi nhận được tin này, Dương Tinh Thần đắc ý cười, nói: “Yên tâm đi Trương Văn Long, làm phiền ông đi nói cho ông chủ Trần của các ông một tiếng, nói Tinh Tú chúng tôi lấy tiền làm việc, đến lúc đó sẽ nhất định sẽ biểu diện hoàn hảo.” “Ông Dương, tôi hi vọng các người tốt nhất đừng làm cái gì khác. Ông chủ này của chúng tôi, không phải là người dễ chọc đâu.”
Trương Văn Long thở dài trong lòng, thật ra sau khi nhận được tin Tinh Tú tăng giá, giữa ông ta và Dương Tinh Thần đã không còn tồn tại bất kỳ tình cảm nào nữa rồi, chỉ đơn thuần là giao dịch tiền bạc mà thôi.” "Ha ha."
Dương Tinh Thần cười cúp điện thoại, sau đó nói với Lý Chiến bên cạnh: “Chiến, hơn sáu mươi tỷ này, công ty chia cho em một nửa, lần này chắc em hết giận rồi chứ.
Lý Chiến còn chưa kịp trả lời lại, Lý Diệu Hương đã trực tiếp lên tiếng: "Hơn sáu mươi tỷ này, em trai tôi lấy hết
"Cái này...
Toàn bộ cơ mặt của Dương Tinh Thần đều co rút kịch liệt. "Sao thế, anh Dương anh không nguyện ý sao?" Lý Diệu Hương ý vị thâm sâu nhìn Dương Tinh Thần.
Người phụ nữ này đúng là một con rắn độc nhiều màu mà, làm cho Dương Tinh Thần cảm thấy trong lòng có chút hoảng hốt. Hơn nữa Lý Diệu Hương có thể ở cùng một chỗ với người thừa kế của nhà họ Kiều Kiều Tiết Thanh, phía sau
Dương Tinh Thần ông ta mất không ít sức lực.
Khi đó Dương Tinh Thần chính là muốn mượn lực lượng lớn mạnh ở Tinh Tủ của nhà họ Kiều, để nhà họ Kiều giúp Tinh Tủ một việc lớn.
Mà hiện giờ mục đích của ông ta quả thật là đã đạt được rồi, nhưng cái người Lý Diệu Hương này cũng càng lúc càng khó khống chế. "Được rồi, vậy cứ cho Chiến hết đi." "Thời gian cũng không còn sớm nữa, hai người đều nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng mai còn phải tập luyện nữa. Nếu đã nhận tiền rồi thì vai diễn này còn phải diễn hết sức lực mới được. Lần này đối phương tìm mấy công ty hợp tác truyền hình trực tiếp trên mạng ở trong nước, đến lúc đó sẽ thu hút đến lưu lượng rất lớn, điều này đối với hai người cũng có chỗ tốt rất lớn đó, cũng đừng có diễn hỏng đấy."
Sau khi dặn dò xong mấy thứ, Dương Tinh Thần đẩy cửa rời đi.
Lý Chiến ở bên kia vẫn còn đang tiếp tục hỏi: "Chị, chị thật sự sẽ tìm anh rể giúp em sao? Đây là chính miệng chị đồng ý rồi đó nha."
Lý Diệu Hương trừng mắt liếc nhìn Lý Chiến một cái, cô ta lạnh giọng mà nói: "Chờ buổi biểu diễn xong rồi nói sau."
Lúc này, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đã chìm vào giấc ngủ rồi, bọn họ vừa mới đại chiến một hồi, lúc này trong phòng rất im lặng.
Cho nên sau khi Trần Hùng nhận được cuộc điện thoại mà Trương Văn Long gọi tới kia, Lâm Ngọc Ngân ngủ ở bên cạnh cũng nghe thấy rất rõ ràng. "Tinh Tú bên kia thật sự là hơi quá đáng, thế mà lại đưa ra loại yêu cầu quá đáng này. Ông xã, vì sao anh phải đồng ý với bọn họ chứ?"
Lâm Ngọc Ngân cũng rất nghi hoặc, đây căn bản không giống như là tính cách của Trần Hùng.
Lâm Ngọc Ngân nghĩ Trần Hùng sẽ có kế hoạch của anh, nhưng lại không hề có
Trần Hùng ôm lấy Lâm Ngọc Ngân bằng một tay rồi nói: "Nếu buổi biểu diễn này đã chuẩn bị mở tới trình độ như bây giờ rồi, vậy tốt nhất là không cần làm ra chuyện rắc rồi gì nữa." "Đối với anh hơn sáu mươi tỷ mà nói ngay cả tiền tiêu vặt cũng không bằng, hơn nữa lần này không chỉ là vì Đại Hưng Thịnh, đối với Ngọc Thanh mà nói cũng rất là quan trọng, cho nên anh muốn để cho buổi biểu diễn lần này được thực hiện viên mãn." "Đương nhiên, nếu Tinh Tủ bên kia còn muốn làm ra cái chuyện hại thân gì đó nữa, cũng đừng trách anh không khách khí với bọn họ."
Lâm Ngọc Ngân vùi đầu mình vào trong lồng ngực anh, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, trong lòng cô luôn cảm thấy rất ấm áp.
Trần Hùng đưa ra quyết định này, không chỉ là vì Đại Hưng Thịnh, mà còn một phần nguyên nhân là vì Ngọc Thanh nữa.
Tờ mờ sáng ngày tiếp theo, hai người Phùng Tuyết và Trương Ánh rời giường từ sớm.
Căn biệt thự này rất lớn cho nên đêm qua Lâm Ngọc
Ngân trực tiếp sắp xếp bọn họ ở lại đây.
Hôm nay bọn họ sẽ chính thức đi sân vận động Hương Khê bên kia để diễn tập, trong lòng Phùng Tuyết vẫn rất khẩn trương, không chỉ có cô ta khẩn trương, người đại diện Trương Ánh này cũng cực kỳ căng thẳng.
Lâm Ngọc Ngân đi tới, cô cười nói: "Hai người không cần quá khẩn trương đầu, tôi tin Phùng Tuyết cô nhất định sẽ phát ra ánh hào quang ở buổi biểu diễn kế tiếp này." "Về phần chuyện của Tinh Tú bên kia, hai người cũng hoàn toàn không cần phải lo lắng, bọn tôi sẽ xử lý tốt thôi." "Ừ" Phùng Tuyết gật đầu thật mạnh với Lâm Ngọc Ngân, nhưng trong lòng cô ấy vẫn không yên như cũ. Lâm Ngọc Ngân nhìn thời gian một chút, cô nói: "Chúng ta ăn sáng trước đi, sau đó thì đến sân vận động bên kia hội hợp cùng với đội của Journey" "Hai người cũng quen với Journey mà, Phùng Tuyết, trang phục tiếp theo cùng với tạo hình, sân khấu của cô, tất cả đều là do đội của Journey phụ trách cá "Vâng, cảm ơn chị Lâm."
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Ngọc Ngân bèn tự mình lái xe đưa Phùng Tuyết và Trương Ảnh đến sân vận động Hương Khê, hội hợp với đội của Journey.
Trần Hùng thì lại thức dậy hơi trễ hơn, cũng không biết vì cái gì, hai ngày nay anh vẫn cứ luôn cảm thấy có chút mệt mỏi, mà Lâm Ngọc Ngân thì lại tràn đầy tinh thần.
Trần Hùng ở nhà không có việc gì làm, sau khi ăn cơm xong, anh gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Ngọc Ngân, hỏi buổi diễn tập bên phía cô tiến hành thế nào rồi.
Lâm Ngọc Ngân trả lời vẫn đang chờ, bây giờ ba sân của sân vận động đều là bên phía Tinh Tú kia đang dùng, hơn nữa nghệ sĩ ở bên đó phô trương rất lớn, luôn xảy ra vấn đề, tổn không biết bao nhiêu là thời gian.
Trần Hùng hơi nhíu mày, anh có chút mất hứng mà nói: "Anh gọi điện thoại cho Trương Văn Long, bảo Tinh Tú nhường một sân"
Lâm Ngọc Ngân vội vàng nói: "Không cần đầu ông xã, cứ đợi một lát đi, bây giờ cũng không cần thiết phải tranh giành sân tập với Tinh Tủ, để tránh phát sinh ra chuyện không thoải mái gì."
Trần Hùng nói: "Vậy thì thôi, đúng lúc bây giờ anh không có việc gì làm, anh qua đó xem xem." "Được."
Cúp điện thoại xong, Trần Hùng lái xe đi đến sân vận động Hương Khê.
Lúc này ở bên ngoài sân vận động Hương Khê sớm đã có không biết bao nhiêu người vây đồng nghìn nghịt, những người này đều là thông qua mạng internet mà biết được không lâu sau nơi này sẽ mở một buổi biểu diễn hoành tráng, nhưng lại không tuôn ra danh sách.
Rất nhiều người bởi vì tò mò mà đều đến sân vận động này để tìm kiếm kết quả, đương nhiên, chắc chắn là bọn họ chả nhìn thấy được gì cả.
Đám người Trương Văn Long đã sắp xếp ít nhất là năm trăm bảo vệ ở xung quanh sân vận động, người không được sự đồng ý của ban tổ chức, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào trong sân vận động được.
Hơn nữa đối với mỗi nhân viên làm việc trong sân vận động toàn bộ đều đã ký hiệp nghị bí mật, bất kỳ một người nào đó dám tiết lộ tin tức tư liệu về ngôi sao đến tham gia buổi biểu diễn đều sẽ phải bồi thường rất lớn.
Cho nên, tất cả công tác giữ bí mật ở nơi này đều được làm rất tốt.
Đương nhiên, loại ông chủ đứng phía sau giống như Trần Hùng này, biển số xe của anh đã sớm là được ghi vào trong bản ghi chép, cho nên anh lái xe một đường tiến vào sân vận động, cũng không có gặp phải bất kỳ ngăn trở nào cả.
Lúc này ở bên trong sân vận động này, ở vị trí center phía trên sân khấu ở trong đó, một đám người đang tập luyện.
Người đứng trên sân khấu chính là Lý Diệu Hương, một mình cô ta hát một bài hát, ở đằng sau lại có tầm ba mươi vũ công đang nhảy phụ họa.
Không chỉ có vũ công khoa trương, ở phía sau ở sân khấu còn có một đội dàn nhạc cực lớn đang ngồi đó đàn nhạc đệm cho cô ta, ngay cả phối thanh cũng có hơn mười người.
Đội hình khổng lồ này làm cho người ta phải líu lưỡi. Lý Diệu Hương là ngôi sao lớn, tuy một đường lên cao, nhưng cô ta cũng không phải là ca sĩ chuyên nghiệp.
Cô ta có thể có được địa vị và danh tiếng được như ngày hôm nay, ngoại trừ năm trước công ty đã vì cô ta mà tạo ra vai diễn Tô Đắc Kỷ kia ra, tất cả những thứ khác đều là dựa vào giả dạng cả.
Trên thực tế một ngôi sao như vậy không hề có giọng hát và kỹ năng biểu diễn quá tốt.
Chẳng qua là điều này cũng không sao, ở trong thời đại có thể trở nên nổi tiếng nhanh chóng như thế này, đĩa nhạc có thể chỉnh âm được, đóng phim có thể giở trò được, chỉ cần có giá trị nhan sắc là đã có thể đủ để hấp dẫn một lượng người hâm mộ lớn rồi.
Vũ công tốt nhất, dàn nhạc cao nhất cấp, ngay cả phối âm cũng là mời giáo viên thanh nhạc chuyên nghiệp tới. Một màn biểu diễn được bố trí xong, cứ giống như Lý
Diệu Hương mới là người rác rưởi nhất, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta lại là diễn viên.
Buổi tập luyện bắt đầu không tới mấy phút đồng hồ, Lý Diệu Hương mới vừa hát được hai câu thì ngừng lại, cô ta vừa mới dừng lại, tất cả mọi người cũng ngừng lại theo.
Sau đó, vẻ mặt cô ta âm trầm quay đầu đi, một bạt tai “chát” một tiếng đã tát lên trên mặt của một vũ công ở phía sau. "Cô nhảy nhót như thế nào đó hả, vừa rồi che mất tôi hết rồi cô có biết không?"
Người vũ công này mang vẻ mặt ủy khuất, có giải thích: "Cô Diệu Hương, là cô cô đứng sai vị trí." Chat.
Lý Diệu Hương lại tát một bạt tại lên trên mặt của cô vũ công.
Lúc này Lý Diệu Hương hoàn toàn đem dáng vẻ ngang bướng hung hăng càn quấy của mình bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Người vũ công này đã bị Lý Diệu Hương liên tục tát hai cái, hơn nửa gương mặt đều sưng cả lên, nhưng cô ta lại không dám nổi giận, bởi vì cô ta không thể trêu vào Lý Diệu Hương được. “Người đâu, thay vũ công này cho tôi.”
Lý Diệu Hương kiêu căng ngạo mạn hô một câu, nhân viên công tác bên kia không có biện pháp nào đành phải đem vũ công vừa rồi thay thành người khác. “Một chút năng lực phân biệt cũng không có sao? Cho dù tôi đứng không đúng vị trí thì cô cũng không biết tùy cơ mà ứng biến sao?”
Lý Diệu Hương lải nhải, vũ công đứng ở phía sau vô cùng tức giận mà không dám nói câu gì.
Lý Diệu Hương căn bản là không biết nhảy, đặc biệt là thể loại nhảy tập thể này vô cùng chú ý vị trí di chuyển và tiết tấu.
Nếu trong đó một vũ công lệch khỏi vị trí rất có khả năng làm hỏng đi toàn bộ tiết tấu của bài nhảy này, do đó dẫn tới xuất hiện tình huống toàn bộ việc bố trí vũ đạo đều trở nên hỗn loạn.
Cho nên nếu như không phải dưới tình huống không thể thay đổi khác được, bất luận vũ công nào cũng không được tự ý thay đổi vị trí của mình. “Các người đều nhìn kĩ lại cho tôi, tập luyện bao nhiêu lần rồi, các người mệt thì không sao cả nhưng tôi không có nhiều thời gian và sức lực chơi cùng các người đầu
Lý Diệu Hương nói chuyện có thể nói là không bao giờ lựa lời mà nói, cô ta không chỉ oán giận võ công phía sau, còn oán giận cả dàn nhạc và dàn âm thanh.
Trên thực tế ở mỗi một lần tập luyện đều chính là Lý Diệu Hương xuất hiện vấn đề, nhưng cô ta có khi là chê bai dàn nhạc âm hưởng hiệu quả quá kém, hoặc là chế dàn hòa thanh thanh âm quá khó nghe.
Hiện tại trực tiếp đánh vũ công hai cái tát, nói vũ công che mất cô ta.
Loại cố tình làm khó dễ này đối với ai cũng đều không chịu nổi. “Tiếp tục
Âm nhạc lại lần nữa vang lên, ở trên đài Lý Diệu Hương vừa múa vừa hát, nhưng âm thanh xuất ra khỏi miệng lại không dễ nghe được bao nhiêu, khó nghe như âm thanh của người bình thường khi hát karaoke.
Thậm chí tùy tiện lấy một người hòa thanh phía sau lên hát cũng nghe hay hơn cô ta nhiều.
Bên kia sân khấu, Hà Thái Trung và Trương Văn Long và những người liên quan đều đứng ở chỗ này. Nghe tiếng ca trên sân khấu của Lý Diệu Hương, lông mày của bọn họ sớm đã nhăn thành nhúm lại thành một đám. “Con mẹ nó đây chính là ngôi sao hạng nhất sao?” Hà Thái Trung rốt cuộc nhịn không được sự bực bội trong lòng liền trực tiếp mắng chửi, sau đó ông ta trực tiếp quay mặt về phía Huỳnh Phong bên kia: "Chú em à, đi lại đây chúng ta thương lượng một chút. Đây là ngôi sao hạng nhất đang hát sao?” “So với Tứ Đại Thiên Vương và Kiệt Ngao năm đó, so với Yến Tuyết Lan bọn họ đây hoàn toàn là nghiệp dư cũng không tệ như vậy!
Khi còn trẻ Hà Thái Trung cũng từng theo đuổi các ngôi sao, ông ta khi đó theo đuổi Tứ Đại thiên vương, hơn nữa vô cùng hâm mộ.
Sau đó có sự nghiệp, ông ta rất ít chú ý tới giới giải trí, nhưng các ca sĩ nổi tiếng giống như Kiệt Ngao, Yến Tuyết Lan, Thiều Minh và Lực Vũ Tài ông ta vẫn thường xuyên có nghe đến.
Đến nỗi hiện giờ tuổi lớn rồi, ông ta phát hiện ra các ca sĩ hiện tại hát ngày càng không thể lọt vào tai.
Không chỉ mình Hà Thái Trung có cảm giác này, Liễu Hồng Ngọc và Trương Văn Long đứng ở bên cạnh cũng đều cảm thấy như vậy. Mỗi người đều đang cố nén sự tức giận ở trong lòng.
Đây chính là ngôi sao mà bọn họ tiêu tốn một trăm năm mươi tỷ mời đến hát với cái giọng này sao?
Còn không bằng mình đi lên hát tặng một bài “một tiếng cười trên biển”.
Huỳnh Phong đứng ở một bên đang không biết làm sao nói: “Các anh à, không có biện pháp nào cả, giới giải trí hiện tại chính là như vậy” “Người thực sự biết ca hát, biết diễn không nổi lên được, nổi tiếng phần lớn đều là dựa vào bề ngoài, dựa vào trang phục. Có ngôi sao tự xưng là hát hay, nhảy, rap, đến lúc đi ra biểu diễn thì không khác gì gà kêu cả, tôi cũng không biết làm sao cả