"Hay cho một cái thế giới tiên đạo phát triển hưng thịnh a..."
Tần Dương ngồi xổm tại cửa vào tiệm, vẻ mặt u buồn nhìn ánh độn quang xẹt qua bầu trời, đó là tu sĩ độn đi trong không trung, hắn cất tiếng lẩm bẩm, ánh mắt cực kỳ hâm mộ...
Một lát sau, hắn vỗ vỗ mông xoay người quay vào trong phòng, trở về phòng làm việc của mình.
Nói là phòng làm việc, thực ra bên trong chỉ có một cái bàn gỗ lim, chuyên dùng để chế tác phù triện cơ sở...
Lấy ra một tấm phù trống, Tần Dương cầm cây bút vẽ phù làm từ lông đuôi của Tam vĩ lang, vận chuyển chân nguyên rót vào, đợi khi một tia linh quang màu trắng toát ra ở đầu ngòi bút đã được ổn định, cổ tay hắn run lên, chậm rãi phác họa lên trên giấy phù.
Một lúc sau, trên trán Tần Dương rịn mồ hôi, hắn nhấc bút lên, hầu hết các phần trên giấy phù đều đã có đường nét hoàn chỉnh của một tấm phù, chỉ có vị trí trung tâm nhất là còn để trống.
Từ việc cắt giấy phù thành từng tấm, phác họa ra những đường nét cơ sở, ngâm linh dịch, vững chắc đường nét phù văn, đến lúc này, coi như đã hoàn thành một tấm phù triện cơ sở hành Hỏa...
Đáng tiếc, thứ này còn chưa được tính là một tấm phù triện, chỉ đến khi Phù sư chân chính hoàn thành xong bộ phận hạch tâm quan trọng nhất, vẽ rồng điểm mắt, như vậy nó mới là một tấm phù triện chân chính.
Đương nhiên, một Phù sư chân chính chắc chắn sẽ không lãng phí chân nguyên, lãng phí thời gian cho những công việc trong giai đoạn ban đầu này. Vì vậy, bán phù triện cơ bản chính là một loại mặt hàng mà Tần Dương tương đối kiếm được tiền trong tiệm tạp hóa của mình. Một tấm năm viên Linh thạch nhất phẩm, Tần Dương tiết giảm giá thành, có được lợi nhuận hai viên, miễn cưỡng thoát khỏi danh hiệu nhà xưởng mồ hôi và nước mắt...
Tiêu tốn thời gian ba canh giờ, chế tác ra được mười tấm phù triện cơ sở hành Hỏa, lúc này Tần Dương mới bỏ bút xuống, vẻ mặt cảm khái...
Nghĩ lại lúc đó, khi mới xuyên không, xác nhận sự thật chắc chắn rằng mình đã xuyên không, sau đó phát hiện thấy chiếc túi Càn Khôn ở bên hông thì hắn trước tiên liền cười to ba tiếng, bởi vì đây là trong lúc hắn đang chơi trò chơi thế giới giả lập《 Nhất Phẩm Tu Tiên 》, một trò chơi hót nhất hiện nay của kiếp trước, thì trực tiếp xuyên không đến đây bằng nhân vật trong trò chơi...
Lúc đó, mặc dù hắn không phải là hàng ngũ tiên tôn mạnh nhất trong thế giới giả lập của trò chơi, nhưng cũng có thể nói là một trong bốn đại phú hào ở trong đó, muốn vật liệu hiếm có gì, muốn pháp bảo quý báu gì hay muốn công pháp quý báu nào đó, cứ tìm đến hắn là chắc chắn không sai.
Hơn nữa, lúc đó hắn thu thập được lượng lớn bí thuật thần thông, đạo kinh bí tàng quý báu, còn có một số không gì sánh được...
Pháp tượng thiên địa, Chân Long Bàn Nhược công, Vấn Thiên kiếm điển, Tam Bảo Lưu Ly đăng, Âm Dương pháp bình...
Ừm, thôi rồi, tất cả những thứ này đều không còn nữa...
Đã xảy ra chút sai lệch...
Tuy rằng xuyên không đến đây thật sự là bằng nhân vật trong trò chơi giả lập, nhưng thời điểm này nhân vật mới chỉ là cấp một, túi Càn Khôn cũng biến thành túi trữ vật cấp thấp nhất, bên trong đó ngoại trừ một bộ quần áo cũ để thay ra, một chiếc lông cũng không có...
Ngay cả y phục cũng chỉ là một chiếc đạo bào bạc màu vì giặt quá nhiều, đã sắp bỏ đi...
Tình cảnh cực vui rồi chợt cực buồn này khiến hắn suýt chút nữa bật khóc...
Cũng may mà vận khí tốt, gặp phải thời điểm Vô Lượng đạo viện phát triển mở rộng về phía Thanh Lâm thành này, đuổi theo xu thế, lại thêm giở chút trò khôn vặt, không sợ bẩn không sợ mệt, trải qua một năm nữa năm mới tạo ra được một chỗ an thân, một cái nhà nhỏ, phía trước mở tiệm, phía sau sinh sống...
Tiệm tên là Tiệm tạp hóa Giải Ưu...
Buôn bán một số thứ không nhập lưu, phù triện cơ sở bán thành phẩm được coi là thứ tốt ở trong tiệm...
Trải qua thời gian một năm này, hắn xem như đã hoàn toàn dung nhập vào nơi này...
Chính vào lúc Tần Dương đang ngồi đó xuất thần, phía cửa hậu truyền đến một tràng gõ cửa thình thịch, cồm cộp, tiếng gõ có vần có điệu, dài dài ngắn ngắn, liên tục mấy giây. Tần Dương thoáng giật mình, ngay sau đó nở nụ cười xán lạn.
"Hắc, có khách hàng tới cửa rồi."
Ám hiệu này được Tần Dương soạn ra dựa theo mã Morse, chỉ có những mối hàng hợp tác vui vẻ mới biết được, đương nhiên, những mối hàng này cũng không biết chuỗi mã Morse này phiên dịch ra có nghĩ là xã hội đen...
Đóng cửa tiệm phía trước lại, rồi mới đi đến phía sau mở cửa cửa hậu ra.
Trong nháy mắt đó, trước hết hắn ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, sau đó liền nhìn thấy một nam nhân cường tráng cao khoảng hai thước, hai tay xách hai cái túi da màu đen rất to...
"Tần lão bản, hàng lần này cần được xử lý gấp và thực sự triệt để." Nam nhân cường tráng lông mày rậm đôi mắt to, trong mắt ẩn hàm sát khí, khi hô hấp, trước mũi có một chút khí trắng bay ra, thân thể toát ra khí tức hung dữ.
"Khẩn cấp, giá cả gấp đôi."
"Ta biết quy tắc, đây là bốn trăm Linh thạch nhất phẩm." Vẻ mặt nam nhân cường tráng không thay đổi, ngay tại trước mặt mở ra một cái túi nhỏ, bên trong có một đống tinh thạch màu trắng lớn cỡ móng tay.
Tần Dương không vội vã nhận lấy, hắn cúi người xuống, ngồi xổm tại trước hai chiếc túi da màu đen, mở nó ra, sau đó hắn nhìn thấy bên trong có hai cái thi thể, một cái thoạt nhìn là một lão già chừng năm sáu mươi tuổi, một thi thể khác thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu...
"Mức độ nguy hiểm cao, độ khó lớn, tăng thêm gấp ba." Tần Dương hơi nhìn một chút, liền thản nhiên bổ sung một câu.
"Tần lão bản, gấp ba thì quá đáng đi!" Sắc mặt nam nhân cường tráng biến thành lạnh lùng, hơi thở trở nên có chút gấp gáp, da đỏ bừng lên như bốc lửa, thân thể cũng cao lên ba tấc...
"Ha hả..." Tần Dương không hề dao động, chỉ cười lạnh một tiếng: "Quá đáng sao? Ta giải ưu cho người, cho tới bây giờ đều là công khai giá cả. Hai người này rõ ràng là tu sĩ đã đúc đạo cơ, không phải là Dưỡng khí kỳ mới nhập môn. Hơn nữa, các ngươi tự thấy đã tẩy sạch sẽ, chờ đến khi khí cơ người ta tiêu tán mới đưa tới đây, cho rằng như vậy là ta không nhận ra được gì sao? Còn có, y phục trên thân hai người này không phải là tơ lụa thông thường, là Thiên tằm tơ dùng phương pháp Thập bát câu để dệt thành. Thêm vào đó, gia hỏa này đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không có râu. Còn cần chính ta nói ra hai người này đến từ đâu sao?"
"Hử..." Trong nháy mắt, nam nhân cường tráng giống như là quả bóng khí bị đâm thủng, nhanh chóng khôi phục nguyên dạng, trên mặt mang theo nụ cười ngây ngô giơ ngón tay cái lên: "Tần lão bản mắt sáng như đuốc. Được, thêm gấp ba, nhưng mà cần phải xử lý ngay bây giờ."
Vừa nói, nam nhân cường tráng vừa thành thành thật thật đưa thêm sáu trăm Linh thạch nhất phẩm...
Sau khi nam nhân cường tráng rời khỏi, Tần Dương trước hết lấy ra một cái túi vải bố nhỏ, lấy bụi vàng ở bên trong rắc khắp hậu viện, đặc biệt tập trung vào hai cái thi thể, mùi máu tươi nồng nặc lập tức tiêu tán. Sau đó, hắn lấy ra một cái bình sứ, mở nắp bình, khói trắng nhàn nhạt bay lên, tất cả mùi vị đều tan biến...
Làm xong những việc này, Tần Dương mới hoàn toàn mở ra chiếc túi vải đen, nhìn hai thi thể nằm trên mặt đất, nhè nhẹ thở dài.
Tiệm tạp hóa Giải Ưu này, phía trước chính là tiệm tạp hóa, không khác lắm so với rất nhiều những tiệm nhỏ khác trong Thanh Lâm thành, cũng chỉ xoay sở đủ kiếm sống mà thôi. Tên gọi Tiệm tạp hóa Giải Ưu, chữ giải ưu này chính là xử lý xác chết giúp người khác...
Năm ngoái, khi vừa mới tới đây, đói đến mức ngực dính vào lưng, khoản tiền cơm đầu tiên hắn kiếm được chính là dựa vào việc xử lý xác chết...
Lúc đó phía bên thành Tây này bùng phát ôn dịch, rất nhiều người chết, thi thể những người này chắc chắn không thể để lại trong thành, nhưng mà loại công việc này, tu sĩ chân chính có ai muốn quản chứ, Thành vệ đội cũng sợ bị lây nhiễm ôn dịch, vì vậy bỏ tiền ra, tìm người đưa những thi thể này ra ngoài thành đốt xong rồi chôn cất...
Những người được thuê chính là người tại bên thành Tây, họ bị phong tỏa tại nơi đây không thể đi ra ngoài, nhưng nếu chịu nhận làm công việc này sẽ được trả tiền, xong việc nếu như không bị lây nhiễm ôn dịch thì không cần bị phong tỏa tại thành Tây nữa.
Lúc đó Tần Dương liền nhận làm công việc này, nhờ có túi trữ vật, hơn nữa có thường thức y học, được trang bị đầy đủ nên may mắn mà không bị lây nhiễm.
Về sau, khi đã xử lý xong những thi thể đó, thành Tây được cởi bỏ phong tỏa, Tần Dương liền lấy tiền mua lấy một căn nhà tại thành Tây, mở ra Tiệm tạp hóa Giải Ưu này.
Giải ưu sao, vẫn là xử lý thi thể...
Chỉ là nghiệp vụ này trở nên càng ngày càng quỷ dị, đến bây giờ, trên cơ bản đều là giúp người giải quyết phần cuối cùng, đưa tới đầy nhờ xử lý, trên cơ bản không có một người nào bị chết một cách bình thường, không cần đoán cũng biết, những thi thể này đều là chết trong tranh đấu, có người còn là bị đen ăn đen...
Xét đến cùng, đây chính là một thế giới tiên đạo hưng thịnh, muốn truy tra xem rốt cuộc là bị người nào đánh chết, phương pháp như vậy không có một nghìn cũng có tám trăm, bị pháp khí khác nhau, thuật pháp khác nhau, phương pháp khác nhau đùa chết, đều sẽ có vết tích có thể lần tìm theo. Giống như hai cái thi thể trước mắt, cho dù là phát hiện tại dã ngoại, Tần Dương cũng có thể thông qua các manh mối, dùng các loại thủ đoạn để truy xét xem bọn họ bị thua trong tay ai, cho dù không thể truy tra đến một người cụ thể, cũng có thể thu nhỏ đến phạm vi cực nhỏ.
Hai thi thể trước mắt này, Tần Dương quét qua quét lại nhìn mấy lần, liền nhận ra được, hai con hàng không may này là đang đánh nhau đến thời điểm lưỡng bại câu thương, bị người thừa cơ bổ cho một đao, cả hai cùng chơi mất mạng...
Nếu không phải như thế, hai tu sĩ trúc cơ đã đúc đạo cơ làm sao có khả năng sẽ chết tại nơi thành Tây tệ hại nhất Thanh Lâm thành này...
Phải biết rằng, nơi thành Tây này, lúc trước không có nhiều tu sĩ, hơn nữa năm ngoái búng phát ôn dịch, bây giờ, tại nơi này, mạnh nhất mà có được cái Dưỡng khí kỳ sáu bảy tầng đã là rất khó...
Nhưng là ai đến đây đều không quan trọng, chuyên môn giải ưu cho người, Tần Dương ra tay, ít nhất chính là khiến người ta không truy tra được đến chỗ mình, truy tra không được đến hắn, tự nhiên khách hàng liền không cần phải lo lắng...
Bày ra trên bàn, đặt lư hương lên, Tần Dương thắp ba nén nhang cắm vào trong lư hương, khom người cúi đầu với hai người.
"Hai vị tiền bối, các ngươi có oán báo oán có cừu oán báo thù, đừng tìm đến ta. Ta ít nhất cũng có thể giúp các ngươi bình yên nhập thổ, không để cho các ngươi phơi thây hoang dã, bị dã thú ngoài thành ăn thịt, nếu các ngươi đã ra đi rồi, vậy thì an tâm đi đi. Lần này, nếu ta có thể lấy được thứ gì tốt, về sau sẽ tiếp tục làm mấy cây Linh hương thắp cho các ngươi, ít nhất ba cây, đủ cho các ngươi ngửi một năm..."
Lẩm bẩm mấy câu xong, Tần Dương mới chậm rãi đưa một tay tới gần thi thể lão già kia.
Tại nháy mắt khi bàn tay hắn tiếp xúc đến thi thể, liền nhìn thấy trên bàn tay Tần Dương hiện lên một tia sương trắng, sương trắng giống như là một bàn tay vươn ra từ bàn tay Tần Dương, chụp tới thi thể...
Rồi lập tức, bàn tay do sương trắng hóa thành rụt trở về, trong tay xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu trắng nhu hòa.
Sau khi bàn tay mờ ảo dung nhập vào trong tay Tần Dương, quang cầu tiêu tán, bên trong hiện ra một quyển sách bìa lam bao phủ một tầng ánh sáng nhạt lung linh.
"Ồ, lấy ra được sách kỹ năng."
Tần Dương cũng không để ý, tiện tay ném vào trong túi trữ vật, sau đó lần nữa chụp tới thi thể người trung niên, bàn tay hư huyễn kia lại xuất hiện, lại lần nữa chụp tới, sau đó trong tay lại có một cái quang cầu.
Quang cầu tiêu tán, trong tay Tần Dương xuất hiện một miếng huyết ngọc rộng cỡ hai ngón tay, màu sắc ôn nhuận, bề mặt trơn bóng, chỉ là màu đỏ như máu đó quả thực giống như là máu thực bị thấm ra ngoài, khiến người ta có cảm giác rợn da gà...
Tần Dương nhíu mày, cẩn thận xoa xoa miếng huyết ngọc này, vẻ mặt có phần bất ngờ...
Không nghĩ tới đúng là lấy ra được một thứ đồ tốt...