Mục lục
Nhất Phẩm Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên tờ giấy vàng có hình vẽ toàn thân của một nam tử, mặt mày thanh tú, không quá anh tuấn, nhưng thoạt nhìn cũng rất thuận mắt.

Không biết là người nào vẽ bức chân dung này, bút pháp trác tuyệt, ngay cả biểu cảm khó chịu trên khuôn mặt nam tử này cũng được mô tả rõ ràng đến chi tiết, có thể đếm rõ lông mày của anh ta.

Tần Dương cúi người nhặt tấm giấy vàng này lên, vẻ mặt biến đổi liên tục, như kinh như giận, lại như ngạc nhiên.

Đây là, mẹ nó, là mình a, có thể nhìn không thuận mắt được sao?

Cầm tờ giấy vàng lật qua lật lại nhìn mấy lần, tại mặt phía sau hắn phát hiện thấy có dấu vết đạo văn, phù văn, Tần Dương thử đưa vào một tia chân nguyên vào trong giấy vàng để thăm dò.

Ngay lập tức, tờ giấy vàng liền lơ lửng giữa không trung, từng luồng linh quang phóng ra từ trên giấy vàng, đang xen vào bức hình trên tờ giấy vàng, rồi sau đó hóa thành một hình ảnh ba chiều, nổi trên tờ giấy vàng.

Trên tờ giấy là hình ảnh Tần Dương đang đứng, sắc mặt u ám, vẻ mặt khó chịu, khóe mắt liếc nhìn phía dưới, ánh mắt tràn đầy phức tạp như đạp phải cứt chó.

Nhìn thấy bộ trang phục này, còn có cây mộc trâm cắm trên đầu, vẻ mặt Tần Dương phức tạp, đây chẳng phải là bộ dạng của mình lúc bị nện rơi xuống giường mây, đang đứng bên cạnh hố to sao.

Không biết là bị kẻ nào sao chép thành bức họa...

Khi hình ảnh ba chiểu chuyển động hiện lên, phía dưới cũng xuất hiện ra một nhóm chữ.

"Tìm được người này, hoặc cung cấp manh mối, đều có phần thưởng, nếu như đưa hắn đến bất cứ một chi nhánh nào của Vạn Vĩnh thương hội, sẽ nhận được thù lao là một kiện linh khí hạ phẩm."

Kí tên phía dưới chính là Vạn Vĩnh thương hội.

Tần Dương sắc mặt biến đen, mình đây là đã bị Vạn Vĩnh thương hội phát lệnh truy nã có thưởng rồi sao?

Lẽ nào việc mình thừa dịp loạn giết chết Cừu quản sự lúc đó đã bị người nhìn thấy?

Vạn Vĩnh thương hội quả thực điên rồ, chỉ là quản sự chi nhánh của một tiểu thành bị giết chết vậy mà lại ra giá một kiện linh khí làm giải thưởng, có tiền là có thể muốn làm gì thì làm sao?

Một quản sự chi nhánh, nói khó nghe một chút, hoàn toàn không đáng giá một kiện linh khí, mà với sự gian thương của Vạn Vĩnh thương hội, từ lâu đã không cần phải bỏ ngàn vàng cầu hiền tài, thu mua lòng người, tại sao còn bỏ ra được cái giá lớn như vậy?

Hơn nữa, chỉ với tờ giấy vàng trong tay đã có giá trị không nhỏ. Tùy tiện một tên đệ tử Ma Thạch thánh tông, trong tay liền có một tờ, như vậy, số lượng tờ rơi giấy vàng này không thể là con số nhỏ. Không chừng chỉ tính tổng giá trị của số giấy vàng làm tờ rơi này cũng đã không thấp hơn một kiện linh khí hạ phẩm.

Có lẽ tại bên ngoài, không ít Thần hải đại tu sĩ cũng cảm thấy hứng thú với giải thưởng truy nã này a, còn với Tam nguyên tu sĩ dưới Thần hải, chỉ cần biết được chuyện này, tám chín phần mười đều sẽ ghi tạc trong lòng.

Nếu là mình xuất hiện ở bên ngoài...

Chỉ suy nghĩ tới cảnh đó, Tần Dương liền không khỏi rùng cả mình, trong lòng thầm chửi một tiếng, mẹ nó.

Im lặng cất tờ truy nã đi, tiếp đó thu nhặc các thứ rải rác trên mặt đất.

Một kiện pháp khí, nhìn như mai rùa, hơi chút giám định, phát hiện thấy thứ này không phải là một pháp khí phòng hộ phổ thông, còn có thể đeo ở trên người, theo chân nguyên tràn vào, trọng lượng của nó sẽ càng ngày càng nặng, chính là một kiện pháp khí dùng để rèn luyện thân thể.

Đan được bên trong bình sứ đều là Quy Lộc đan đại bổ cho khí huyết, là đan dược thường dùng nhất của thể tu Trúc cơ, một là để hỗ trợ tu luyện, hai là bổ sung khí huyết, hỗ trợ chữa thương.

Số phù triện còn lại toàn bộ là hàng linh tinh, Tần Dương hoàn toàn không để vào mắt.

Còn lại là mấy bộ y phục, đều chỉ là trường sam đồng phục bình thường của đệ tử nội môn Ma Thạch thánh tông, có cấm chế khử bụi, lực phòng ngự không đáng kể, nhiều nhất chỉ là ngăn cản đao kiếm bình thường.

Lật lên lại một lần, tìm thấy túi trữ vật vỡ thành mảnh nhỏ, Tần Dương lập tức hiểu được, túi trữ vật của người này có lẽ là bị ngoại lực cưỡng ép xé rách, nên đồ vật bên trong mới sẽ rải rác khắp nơi.

Nhìn thi thể vị đệ tử này, Tần Dương khẽ nhíu mày, người này tứ chi không quá thô to, nhưng mà trên làn da ẩn ẩn có vẻ sáng bóng của kim loại, nhìn qua lỗ thủng trên ngực, trong màu trắng bạc của xương cốt có lấp loáng một tia màu đồng cổ.

Đây là một vị thể tu thôn phệ ngũ kim chi khí phụ trợ luyện thể, nhục thân cứng rắn vô cùng, lúc này lại bị chết thảm ở đây, có vẻ không hề có sức phản kháng, bị thứ gì đó xuyên thủng lồng ngực mà chết, khi chết trên mặt hiện rõ nét cực kỳ sợ hãi.

Càng giống như là...

Bị hù dọa sợ vỡ mật, nghển cổ chờ chết.

Tần Dương không suy nghĩ nhiều, đã nhận thấy được nơi đây có mối nguy hiểm cực lớn.

Duỗi tay thi triển kỹ năng, lấy ra được một quyển sách kỹ năng, một kiện pháp bảo lệnh bài, hắn chưa kịp nhìn kỹ, ở chỗ sâu trong rừng rậm đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm, chỉ trong nháy mắt sau đó, lại giống như bị người bóp chặt cổ, tiếng hét chợt ngừng bặt.

Tần Dương tiện tay đem sách kỹ năng vỗ lên trên trán, cất pháp bảo lệnh bài cào túi trữ vật, rồi xoay người cất bước cuồng chạy về phía ngược lại.

Thu liễm khí tức, hoàn toàn dựa vào sức lực thân thể cất bước cuồng chạy không ngừng, nhưng khi trên trán lấm tấm đổ mồ.

Một tia khí tức cổ quái nhàn nhạt như có như không tràn ngập ra, dường như có đại kinh khủng hàng lâm...

Trong khu rừng rậm này, có không ít trùng sâu chim thú, nhưng vào lúc này, lại không nghe được một chút xíu âm thanh nào, dọc đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy phi điểu, tất cả đều đậu trên cành cây, đối diện với thân cây, vùi đầu vào ngực, run rẩy cầm cập.

Một con cự mãng dài chừng một trượng, ngay tại trước sào huyệt của mình cũng không dám tiến vào, chỉ dám lật bụng, cuộn mình giả chết...

Tiếp tục đi tới một đoạn, lại nhìn thấy một con vượn đem cao một trượng, bộ lông từng sợi đựng thẳng như gai sắt, yêu khí dâng trào, khí huyết thịnh vượng, có thể so với tu sĩ Trúc cơ viên mãn, nhưng lúc này cũng ôm đầu, nằm úp trên mặt đất, run rẩy cầm cập, thậm chí còn rên rỉ như cực kỳ sợ hãi, một bnà chân bịt chặt lấy miệng mình...

Khi Tần Dương lướt nhanh qua bên cạnh nó, con hắc vượn này vậy mà không hề nhấc mi mắt lên nhìn chút nào...

Cảm giác nguy hiểm kinh khủng kích thích Tần Dương khiến sống lưng hắn đau đớn, sau đầu ớn lạnh, rợn tóc gáy, trong lúc lao nhanh, bởi vì sợ hãi mà thân thể theo bản năng dần dần trở nên cứng ngắc, như thể đang có một kẻ đi săn thịt đang vọt tới, hắn thì giống như chim thú trong rừng, run rẩy tại chỗ nghển cổ chờ bị làm thịt.

"A..."

Lại có một tiếng hét thảm vang lên, thân thể Tần Dương cứng ngắc, dựa vào một cây đại thụ, nín thở, không dám có bất kỳ động tác gì.

Trong không trung có từng vệt từng vệt kiếm quang từ phía xa bay tới, là một đám tu sĩ ngự kiếm phi hành, mặt đầy hoảng sợ, ánh mắt run rẩy, linh lực cuồn cuộn trào ra quanh người, hiển nhiên là đang liều mạng thúc đẩy phi kiếm.

Sau khi mấy người bay qua, hắn mới nhìn thấy tại phía sau có một chiếc hồ lô màu đỏ cao cỡ một người theo sau, bên trên có một tu sĩ tóc tai tán loạn nhìn rất chật vật nằm úp sấp trên đó.

"Sư huynh, chờ ta với, đừng bỏ ta..."

Người này kinh hoảng hét lên, giọng gào đã trở nên khàn khàn, giống như một con vịt bị bóp cổ, cất lên tiếng kêu khi sắp chết.

Ngay sau đó...

Hồ lô đỏ bỗng nhiên dừng lại, hai mắt của tu sĩ này trợn to, thân thể cứng đờ, nét sợ hãi vẫn còn đọng lại trên mặt, chỉ có từng tiếng gầm nhẹ phát ra từ trong cổ họng giống như là tiếng rên rỉ giãy giụa trong tuyệt vọng.

Tại bầu trời phía sau, một lão già thân thể còng xuống, mặc hắc bào, hốc mắt hõm sâu, vẻ mặt vô cảm, băng qua không trung, từng bước từng bước một, giống như là đi bộ, đạp không tiến đến.

Lão già đi tới bên cạnh hồ lô đỏ, thấp giọng nói nhỏ, thanh âm giống như là ống bễ bị bể, khàn khàn khó nghe: "Ngươi có biết lão phu là ai không?"

"Ta... Ta... Không biết..." Tu sĩ nằm trên hồ lô đỏ sợ hãi sắp tè cả ra quần, rất khó khăn nói ra mấy chữ.

Lão già lắc đầu, duỗi thủ trảo khô khốc ra, chậm rãi đâm vào lồng ngực đối phương, mà người tu sĩ này thì giống như thân thể không thể động đậy, miệng không thể nói, chỉ có thể mở to mắt, trơ mắt nhìn thủ trảo của lão già cứ như thế đâm dần đi vào.

"Răng rắc... Răng rắc..."

Huyết nhục từng chút rách ra, xương cốt từng tấc từng tấc tan vỡ, cho đến khi thủ trảo hoàn toàn đâm vào trong lồng ngực, thân thể vị tu sĩ nhanh chóng khô quắt đi, lão giả mới thu hồi thủ trảo.

Toàn bộ quá trình, kéo dài mười mấy hô hấp!

Mà vị tu sĩ đó chỉ có thể trơ mắt nhìn trừng trừng, một ngón tay cũng không thể động đậy.

Loại sợ hãi này khó thể diễn tả bằng lời, cho đến chết, đều chỉ là mở to mắt nhìn trừng trừng, vẻ khinh hoảng đọng lại trên mặt.

"Ngay cả lão phu là ai cũng không biết, cần ngươi làm gì." Lão già lắc đầu than nhẹ, rồi xoay người tiếp tục đạp không lướt đi.

Đợi cho lão giả biến mất khỏi tầm mắt, Tần Dương nằm giả chết trên mặt đất mới hơi hơi rung động mí mắt, quần áo trong chốc lát đã bị mồ hôi ướt đẫm, tứ chi lạnh lẽo, mặt trắng bệch không còn chút máu.

Thực lực lão già này quá mạnh mẽ, đó là sự nghiền ép bởi cấp bậc sinh mệnh, một sự đè ép về mọi mặt từ huyết mạch đến thần hồn, khiến cho cốt tủy hắn đều phải run rẩy

Không có thanh thế to lớn cũng không có thần quang đầy trời, chỉ là khí tức mơ hồ như có như không đã khiến hắn sợ hãi xém chút tè ra quần.

Vị tu sĩ chết thảm kia đã bị chấn nhiếp kinh sợ giơ cổ chờ chết, sự sợ hãi cái chết cũng không thể lấn át được nỗi sợ hãi với lão già.

Tần Dương có thể duy trì khí tức không tiết, nín thở, thu liễm sinh cơ giả chết, không để lộ chút kẽ hở nào, đã là nỗ lực lớn nhất rồi.

-----LTS-----

Mở danh sách bình luận ra xem một chút, bất ngờ phát hiện thấy trong đó có một review truyện, trời ạ, viết còn hay hơn ta viết rất nhiều,… Ta...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK