Rơi xuống mặt đất, Tần Dương nhìn cục than hình người nằm trên mặt đất, vẻ mặt bùi ngùi: "Vì sao ngươi lại không tin ta chứ? Trên thế giới này, lẽ nào niềm tin giữa người và người với nhau lại kém như vậy sao?"
Sách kỹ năng lấy được bằng cách Sờ thi, tốc độ học được nhanh đến đáng sợ, ngay cả là Tử Tiêu đạo kinh, để lĩnh ngộ giai đoạn hiện tại có thể lĩnh ngộ cũng chỉ tiêu tốn thời gian một bữa cơm mà thôi. Từ khi đúc Đạo cơ, lĩnh ngộ phần sau cũng sẽ theo thần hồn lớn mạnh mà tự nhiên hiện lên...
Chỉ là một môn bí pháp màu lam, muốn lĩnh ngộ đến tình trạng có thể thi triển thành công, tự nhiên là càng nhanh đáng sợ.
Tên hàng này thật sự cho rằng trong thời gian ngắn như thế, thứ mình lĩnh ngộ được chỉ là loại rác rưởi sao?
Chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người a...
Uy năng của Dẫn lôi bí pháp, chỉ cần tích góp đủ thời gian, quả thực là lớn đến đáng sợ, một đòn vừa rồi tiêu hao hết một phần ba chân nguyên của hắn, đem đối chiếu, e rằng tu sĩ Trúc cơ hậu kỳ bình thường thi triển ra một đòn sấm sét này cũng phải tiêu hao toàn bộ chân nguyên.
"Được rồi, mặc dù ngươi từng truy sát ta, nhưng nói đến cùng, ngươi coi như đã có trợ giúp ta, không thể để cho ngươi phơi thây hoang dã..." Tần Dương cất tiếng lẩm bẩm, lấy ra một cái quan tài, đặt thi thể cháy đen của Cừu quản sự vào...
Sau đó...
Thu vào trong túi trữ vật chuyên cất chứa quan tài...
Hảo tâm an táng đó là chuyện tự nhiên, chỉ là, Cừu quản sự giàu đến chảy mỡ, trên người mấy kiện pháp khí, bản thân lại là tu sĩ Trúc cơ hậu kỳ, giết chết mà không Sờ thi, hắn còn là người sao?
Sờ thi xong rồi an táng, đây mới là lệ cũ.
Nơi này cách ba vị đại năng ít nhất cũng một hai trăm dặm, nhưng ai biết những đại năng này có ai chú ý tới đây hay không, có nhìn thấy cảnh mình Sờ thi hay không.
Từ khi thật sự lấy ra được Tử Tiêu đạo kinh, Tần Dương liền biết, kỹ năng này cường đại hơn nhiều so với mình tưởng, cường đại đến mức mình không thể lý giải.
Tốt hơn hết là đừng cho người khác biết rõ, nhất là loại đại cao thủ mà mình chỉ đưa mắt nhìn linh quang tỏa ra trên người đối phương cũng xém chút bị linh quang làm mù hai mắt.
Thu dọn xong tất cả, Tần Dương lại bước lên Tử hạc, chưa kịp bay lên liền nghe một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
"Oanh!"
Tiếng nổ khiến hai tai Tần Dương điếc đặc, mắt nổ đom đóm, đầu choáng váng hỗn loạn, chân nguyên lưu động trong cơ thể ngừng trệ, thân thể như bị vật nặng ngàn cân đè ép, bủn rủn cả người.
Sau một lát, khi đã hơi hơi khôi phục lại, hắn ngẩng đầu nhìn, tức thì con ngươi co lại.
Hư ảnh bí cảnh trên bầu trời giống như một cuộn tranh vỡ nát, tan tành thành vô số mảnh, có mảnh tạo ra từng vệt từng vệt sáng, giống như là sao băng lướt qua bầu trời, thoáng qua rồi biến mất tại xa vời, có mảnh thì hóa thành hư vô, hư ảnh tiêu tán, giống như có một cái miệng lớn vô hình, nuốt chửng nó.
Cuối cùng, Bí cảnh đã sụp đổ...
Một cái bí cảnh tan vỡ, nơi này nhìn thấy chỉ là hư ảnh, nhưng khí tức toát ra từng những khe nứt còn sót lại khiến cho Tần Dương có cảm giác không hô hấp nổi, như là thân tử đạo tiêu.
Cảm giác vô lực trước sự trầm tịch, phá diệt, tất cả quy về hư vô, sinh cơ hủy diệt, tại trước loại đại thế này, bất cứ người nào cũng sẽ sinh ra cảm giác chán nản vì nhân lực có hạn.
Thảo nào loại yêu quái Dong Thụ yêu với lực lượng mênh mông không thể đo lường như vậy vẫn không chút do dự làm tráng sĩ cụt tay, chỉ mong có thể sớm ngày rời khỏi.
"Thật đồ sộ." Một tiếng cảm khái chợt vang lên bên cạnh Tần Dương.
Tần Dương cảnh giác quay người lại, không biết từ khi nào, tại bên cạnh xuất hiện một lão già đầu tóc lộn xộn, mũi to mắt nhỏ, chòm râu trên môi còn dính vết bóng dầu mỡ, trên người còn toát ra một mùi... vị gà nướng chất lượng thấp.
Chỉ ngửi mùi vị, Tần Dương liền biết còn gà này bị nướng quá lửa...
Nhưng vào lúc này, Tần Dương không có tâm tình quan tâm tới chuyện này, cơ thể căng chặt, tim đập mạnh không ngừng, tốc độ chân nguyên vận chuyển nhanh hơn.
Lão nhân này đến đây từ khi nào, đứng ở bên cạnh mình lúc nào mà mình không chút phát hiện được, chờ đến khi đối phương cất tiếng nói chuyện mình mới biết được bên cạnh có người!
Cao thủ!
Là cao thủ ít nhất cao hơn mình hai đại cảnh giới, tối thiểu là đại tu sĩ Thần hải!
"Là rất đồ sộ." Tần Dương thành thành thật thật đáp lại một câu, còn thuận miệng hỏi lại một câu: "Những lưu tinh đó là cái gì? Những hư ảnh biến mất thì sao?"
"Những vệt sáng đó đều là những linh khí có linh tính tự động bay đi trốn. Còn các hư ảnh biến mất thì đại diện cho những phần bí cảnh tan vỡ, triệt để quy về hư vô, hoặc là lưu lạc hư không, hoặc là triệt để biến mất, nói chung, là vĩnh viễn biến mất, rất khó xuất hiện trở lại." Lão già không biết nghĩ đến cái gì, vẻ cảm khái càng lộ rõ trên gương mặt.
"Rất khó tức là vẫn có thể?"
"Có thể là lưu lạc mấy vạn năm tại trong hư không, mấy vạn năm sau, nếu vẫn còn chưa hoàn toàn tan rã thành hư vô và có vận khí tốt lưu lạc đến vùng thế giới này, thì còn có thể rơi lại vào đây. Ai mà biết được, cũng có thể vĩnh viễn biến mất..."
"Tiền bối, ngươi không đi tìm những pháp bảo đó sao? Nghe nói chúng đều do Tử Tiêu đạo quân lưu lại." Tần Dương cất lời thăm dò, trong lòng ước gì lão nhân này nhanh chóng rời đi, có một đại cao thủ như vậy đứng ở bên cạnh mình, áp lực không lớn mới là lạ.
"Một chút linh khí mà thôi, chỉ có rất ít bảo khí thì đã sớm bị ba vị kia chặn lại. Hơn nữa, trừ những ngoại vật đó ra, bảo vật lớn nhất đang ở bên cạnh lão phu, cần gì bỏ gần tìm xa." Lão già xoay người, nhìn chằm chằm Tần Dương, cười tủm tỉm.
"Khụ, tiền bối nói giỡn..." Tần Dương trong lòng căng thẳng, nhếch miệng cười gượng.
"Ngươi yên tâm đi, người khác là nhìn không thấu, lão phu có thần thông trên người mới có thể nhìn thấy trong túi trữ vật của tiểu tử ngươi tràn đầy sinh cơ, xông ngút trời, loại sinh cơ này có thể so với bảo dược, lão phu tuổi đã lớn rồi, không coi trọng ngoại vật, nhưng tương đối coi trọng loại bảo vật này."
Tần Dương trong lòng âm thầm kêu khổ, mới vừa trở thành nhà giàu mới nổi, bây giờ phải trở về tình cảnh trước giải phóng ư?
"Tiền bối, ngươi là định sát nhân đoạt bảo sao? Chỉ đoạt bảo không giết người có được hay không?" Tần Dương vẻ mặt đau khổ, chỉ cầu vị này không phải loại thích giết chóc...
"Đánh rắm!" Lão đầu sắc mặt biến đen, bỗng nhiên thẳng tắp sống lưng, vẻ mặt ngạo nghễ: "Lão phu chính là người Truyền đạo của Đạo môn, sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy."
"Đạo môn?" (Đạo này = trộm cắp)
"Là Đạo môn, đại đạo chi môn!" Lão đầu lau miệng, thân thể nhoáng lên, áo choàng bẩn thỉu trên người lập tức biến thành một bộ đạo bào màu xanh, mái tóc lộn xộn cũng xuất hiện búi tóc, râu tóc bạc trắng, bộ dạng tiên phong đạo cốt, đắc đạo cao nhân.
"A, tiền bối chớ trách, là vãn bối lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Ta cũng nghĩ vậy, tiền bối chính là đắc đạo cao nhân, làm sao có thể đi cướp đoạt đồ vật của một tiểu gia hỏa mới Trúc cơ là ta chứ, có đoạt ít nhất cũng phải đoạt của ba vị đại năng kia..." Tần Dương thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, miệng xổ ra một tràng khen tặng, tâng bốc lão già lên mây...
"Hừ, ngay cả ba tên kia cũng không đủ tư cách để ta đi đoạt!" Lão đầu vuốt râu cười to.
Không dễ dàng mới có người tâng bốc mình mấy câu, lão già đang rất cao hứng, trong lòng rất hạnh phúc, nhưng chợt nghe Tần Dương nói tiếp.
"Vậy tiền bối là định mua sao? Bán cho tiền bối một ít cũng không sao."
Nụ cười trên mặt lão già đột nhiên cương cứng lại, quay đầu nhìn Tần Dương chằm chằm, trong lòng có phần phức tạp.
Mẹ, đã bị một tên tiểu bối lừa vào trong mương rồi...
Cướp đoạt là quá thấp cấp, quá không có chất lượng kỹ thuật, như vậy có khác gì mãng phu, nhưng nếu như là trộm thì...
Nếu lỡ ba tên chết tiệt bên kia biết được, tuyên truyền ra ngoài, mặt mũi lão phu chẳng phải sẽ thật sự thối khắp đường phố, còn không bằng cả đám chuột tiểu tặc trong phố phường sao...
Nếu nói ra, chẳng phải là trở thành chuột nhắt đi ăn trộm kẹo của tiểu hài tử, còn không bằng cả đám chuột đó ư?
"Tiền bối, ngươi muốn mua không? Lấy vật đổi cũng được. Tiền bối nhìn xem, tùy tiện đưa chút gì đó, đổi cho tiền bối một ít cũng không sao."
Lão già cau mày, nhìn vẻ mặt chân thành và có chút mong đợi của Tần Dương...
Giống như là một đứa trẻ cuốn cao bím tóc ở trong phố phường, mặt đầy chân thành giơ kẹo lên hỏi lão có mua hay không...
Nếu đi lừa gạt tên tiểu bối này, chẳng phải là đã ném mặt mũi mình vào trong hố phân, rồi ném hai tảng đá chặn lại sao...
Lão nhân mặt mày nhăn nhó như bị táo bón, trong lòng thậm chí còn sinh ra chút cảm giác xấu hổ.
"Lão phu... Lão phu mua không nổi..."