"Sống kiểu này thật khó sống quá đi!"
Tần Dương ngồi ở bên cạnh đống lửa, nhướng mày, ngẩn người nhìn thịt nướng trên đống lửa.
Dầu mỡ nhỏ giọt rơi và trong lửa, phát ra những âm thanh xì xèo, trong không khí tràn ngập hương thơm thịt nướng mê người, chỉ hơi ngửi một chút liền sẽ khiến người ta chảy nước miếng, bụng đập như ồm miệng sinh tân, phúc sôi ùng ục như trống nổi.
Nhưng trên mặt Tần Dương lại lộ vẻ chán ghét, chỉ nghe mùi vị đã thấy không muốn ăn.
Mỹ vị cho dù ngon, ăn liên tục ba tháng, cảm giác cũng giống như nhai sáp.
Cũng không biết có phải mảnh nhỏ bí cảnh này đã bị người dọn dẹp qua hay không, chỉ còn lại có một ít động vật nhỏ không có thiên địch, không thấy một con mãnh thú nào, an toàn thì an toàn đó, nhưng tới tới lui lui chỉ có mấy loại thịt như vây để ăn, bất cứ là ai cũng chán ngấy.
"Được rồi, mình vẫn nên đi tìm ăn chút quả dại chua đi, xem như khai vị..." Tần Dương đứng lên, đi về phía khu rừng xa xa, thực sự là không muốn ăn thịt nướng nữa.
"Oanh long long..."
Đột nhiên, mặt đất rung động, bầu trời vặn vẹo, tiếng ong ong đinh tai nhức óc, từ xa đến gần, lúc đầu nhỏ như tiếng gió vi vu, rồi chỉ trong thoáng chốc liền biến thành tiếng gầm thét như trời long đất lở, mặt đất ầm ầm nổ vang, đất rung núi chuyển.
Tần Dương cả kinh, vội vàng triệu hồi ra tử hạc, bay đến giữa không trung.
Từ trên cao nhìn ra xa, con ngươi Tần Dương đột nhiên co rụt lại.
Đây không phải là động đất mà là toàn bộ mảnh nhỏ bí cảnh đang chấn động!
Dãy núi xa xa, nương theo tiếng rền vang đinh tai nhức óc, bầu trời sụp đổ, mặt đất rạn nứt, ngắn thì khoảng một dặm, dài thì hơn mười dặm, những vết nứt lan ra như là chạc cây, không ngừng nứt vỡ, gần như xuyên qua toàn bộ mảnh nhỏ bí cảnh.
Phía dưới khe nứt, nước Âm hà lạnh lẽo phun bắn ra, nơi nó tràn qua, vô số cây rừng, hoa cỏ đều phải héo rũ điêu linh, đóng băng thành sương giá, còn có âm phong vô hình thổi phất qua, nơi nó đi qua, từng vùng núi rừng rộng lớn im hơi lặng tiếng mà tan thành cát bụi.
Phía Đông Nam, mặt đất sụp đổ, giống như trong mảnh nhỏ bí cảnh này có một khối băng khổng lồ hoàn toàn tan vỡ, rơi xuống hư không, phía Tây Bắc, bầu trời vặn vẹo, sụp đổ, đè xuống mặt đất.
Ngay cả là Âm hà xuyên qua hư không trên bầu trời, phần lớn đều biến mất trong cơn biến đổi, còn có một số Âm hà mới xuất hiện trong chốc lát rồi cũng biến mất.
Một đoạn Âm hà hắn tiến tới lúc trước cũng đã biến mất...
Tần Dương cưỡi trên lưng tử hạc, lơ lửng giữa không trung, nhìn cãnh tượng giống như ngày tận thế này, không khỏi cả người ớn lạnh, mặt đầy kinh khủng, hoàn toàn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Biến đổi kịch liệt càng ngày càng nghiêm trọng, rồi đột nhiên, một luồng khí thế vô hình quét ngang qua với thế sét đánh không kịp bưng tai.
"Rầm!"
Tần Dương chỉ cảm thấy, giống như là có người cầm một cây đại chùy, nện mạnh vào thần hồn của mình, hơn nữa còn là bị nện vào phía sau đầu!
Trong óc đầy tiếng ong ong, khi thì sắc bén, khi thì trầm thấp, tần suất thay đổi nhanh đến mức khó thể phát hiện, hắn chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng ‘ong’, rồi mắt tối sầm, thân thể mất kiểm soát, ý thức trống rỗng, chỉ có thể giống như con rối, bị động tiếp nhận âm thanh ong ong đó.
Mất đi ý thức, Tần Dương chúi đầu rơi khỏi lưng tử hạc, tư thế lộn nhào, phù một tiếng, một nửa thân thể cắm vào trong mặt đất, không còn động tĩnh gì...
Bên dưới mảnh nhỏ bí cảnh, hư không đen tối mù mịt, những dòng Âm hà giống như là những con ngân long đan xen vào nhau, thông tới bốn phương, lúc này, chúng như đã phát điên, ầm ầm ngược dòng, tốc độ chảy càng lúc càng nhanh.
"Bang bang bang bang..."
Từng dòng từng dòng Âm hà, không chịu nổi sự biến đổi kịch liệt đó, không ngừng tan vỡ nổ tung, sau đó hội tụ lại lần nữa, tiếp tục cuộn ngược dòng lên trên, những khối mảnh nhỏ bí cảnh lơ lửng trong hư không, giống như là những chiếc thuyền con, chìm chìm nổi nổi, dập dềnh trôi nổi trên mặt biển đang phẫn nộ gầm thét.
"Oanh..."
Một mảnh nhỏ bí cảnh hơi nhỏ một chút, ầm ầm vỡ tan, hóa thành vô số bụi bặm, lan tràn ra.
"Oanh long long..."
Trong hư không không biết sâu bao nhiêu, từng trận tiếng nổ rền vang, giống như là sấm sét cuồn cuộn, tụ lại thành đoàn, hóa thành biển sấm sét gầm rú, ầm ầm tràn đến, không thấy tình cảnh thật, chỉ có vô số nhỏ mảnh nhỏ bí cảnh, kể cả những dòng Âm hà, tất cả đều bị chấn nát.
Ngay cả là mảnh nhỏ bí cảnh hơi lớn một chút cũng trở nên tràn đầy lỗ thủng, những sinh vật sống trong đó, bất kể là thỏ bình thường hay là yêu thú hung mãnh, tất cả đều ngay lập tức thất khiếu chảy máu, chết bất đắc kỳ tử.
Trong hư không, hắc khí cuồn cuộn, phô thiên cái địa, từ nơi sâu nhất trong hư không, không ngừng cuộn trào ào ạt bay lên, cũng không biết hắc khí cuộn trào này bao phủ bao xa, nếu lúc này có người từ trên cao nhìn xuống, tất nhiên ở trong tầm mắt, toàn bộ đều bị hắc khí cuộn trào đó phủ đầy.
Từng luồng sấm sét màu đen, giống như là vô số con hắc long bị vây khốn tại trong hắc khí đang gầm thét, đang giãy giụa xé rách, muốn lao ra khỏi hắc khí, xé nát tất cả những gì chúng có thể nhìn thấy.
Bỗng nhiên...
Chính vào lúc đám hắc khí cực kỳ khổng lồ, không thể đánh giá đó sắp cuộn trào xung kích đến phía trên mảnh nhỏ bí cảnh, bỗng thấy hắc khí cuộn cuộn đột nhiên dừng lại, rồi từ từ co rút lại...
Tiếng gầm thét đinh tai nhức óc, rung động của hư không, vào lúc này, trông tựa như là một yêu ma tuyệt thế sắp thoát khốn, tại khoảnh khắc sắp thoát được vây khốn thì chợt bị trấn áp trở lại, tất cả mọi thứ đều đang gào thét không cam lòng.
Tới nhanh, đi cũng nhanh, không bao lâu sau, tất cả những vật bị ảnh hưởng đều trở nên yên tĩnh lại, ngoại trừ mặt đất tràn đầy lỗ thủng và thi hài của vô số sinh linh trong mảnh nhỏ bí cảnh, là chứng cứ cho những gì vừa mới xảy ra.
Ba canh giờ trôi qua...
Với tư thế chổng ngược cắm người vào trong đất, không biết sinh tử, bỗng nhiên thấy Tần Dương động đậy thắt lưng, một hồi lâu sau mới bỗng nhiên rung động hai chân, vọt ra khỏi mặt đất.
Ngồi dưới đất, choáng váng hồi lâu, ánh mắt Tần Dương mới chậm rãi khôi phục tiêu cự, khôi phục ý thức.
Chỉ trong nháy mắt, Tần Dương đột nhiên toát mồ hôi lạnh, trái tim đập mạnh loạn xạ không ngừng, lòng tràn tràn đầy sợ hãi.
Hắn bị mất ý thức quá nhanh, nhanh đến mức thân thể không kịp làm ra phản ứng theo bản năng, thần trí cũng không kịp phản ứng, cho đến bây giờ, khi đã khôi phục ý thức, bản năng của hắn mới làm ra phản ứng...
"Chuyện quỷ quái gì vậy? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Tần Dương xoa xoa cái cổ đau nhức, rồi nhìn thoáng qua hố đất bên cạnh, sợ hãi quá chừng.
Thiếu một chút chơi đùa tiêu tùng! Hơn nữa, có lẽ thậm chí mình chết như thế nào cũng không biết!
Nếu không phải trước đây hắn dùng một pháp môn trong Tử Tiêu đạo kinh để cưỡng ép củng cố căn cơ, làm cho nó hùng hậu đến cực hạn, thậm chí còn không tiếc hạ thấp cảnh giới để thực hiện, giúp cho thần hồn của hắn cũng vững chắc ngưng đọng hơn tu sĩ bình thường, lúc trước e rằng không phải chỉ mất ý thức, mà là thần hồn tan nát!
Lúc này hồi ức lại, hắn thậm chí có chút không xác định được, xung kích thần hồn của mình đến cùng là khí thế, hay là âm thanh, hay là lực lượng nào khác, hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc là cái gì khiến mình bị mất ý thức.
Suy nghĩ một chút, Tần Dương lại quay nhìn hố đất, ngậm ngùi thở dài.
Nếu không phải nhục thân căn cơ của mình hùng hậu, lại tu luyện phương pháp của thể tu, rơi từ trên cao như vậy xuống, hắn không phải chỉ bị cắm đầu vào trong đất, mà đã trực tiếp ngã chết rồi!
Nghĩ đến đây, Tần Dương không thể giải thích được mà sinh ra một ý nghĩ cổ quái.
Mệnh của mình chẳng lẽ là bị ngã chết sao?
Lần trước rơi từ giường mây xuống, suýt nữa bị ngã chết, lần này lại thiếu một chút bị ngã chết...
Về sau nhất định phải tìm một môn bí thuật mà khi bị mất ý thức, mình vẫn có thể tự bay! Hoặc là phải luyện tập môn luyện thể này nhiều chút, đề phòng loại tình huống này lại xuất hiện lần nữa, hoặc là thực hiện cả hai, dự phòng cả hai biện pháp.
Cũng may mà lần này bay không cao, mặt đất cũng không cứng lắm, nếu không, có khả năng đã thật sự ngã chết!
Chính vào lúc Tần Dương đang suy nghĩ mông lung, nghi hoặc không biết đó là chuyện gì xảy ra, và trong lòng cũng âm thầm hạ quyết tâm.
Thì từ phía xa có ba luồng sáng bay vọt tới...