Tiểu mập mạp rất gấp gáp và nôn nóng nhưng lại không dám đụng vào bức vách bằng hắc vụ kia.
Lần này gã là thật sự sợ hãi chảy nước đái, gã không biết người khác sẽ có kết quả như thế nào, nhưng gã thì...
Bên ngoài, tu sĩ nhân tộc và Đa Nhạc quỷ vương đã đánh nhau bốc lửa, chờ sau khi sự việc chấm dứt, hai bên đều sẽ không bỏ qua gã.
Lúc trước không có hi vọng chạy thoát thì không sao, nhưng bây giờ lại có một cơ hội rất tốt đặt tại trước mắt, không chỉ có thể chạy thoát, còn có thể thừa dịp hỗn loạn lén lút chạy trước tìm đến nơi Tử Tiêu đạo quân tọa hóa.
Vị sư huynh nhặt được trước mắt này có bản đồ trong tay a!
Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, gã sẽ thấy khó chịu hơn cả bị giết chết.
Mà Tần Dương đã đi ra ngoài được nửa đường, bước chân bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm tiểu mập mạp đang dõi đôi mắt trông mong nhìn hắn.
Những hứa hẹn gì đó phía trước, Tần Dương chỉ coi như gã đánh rắm, nhưng câu nói ‘kiến thức rộng rãi’ cuối cùng kia, bất kể trình độ thực ra sao, chắc chắn vẫn rộng rãi hơn chính mình.
Hắn chỉ vừa mới đến thế giới này được một năm, có được tích lũy như hiện tại, đại đa số đều là dựa vào Sờ thi, toàn bộ tri thức được nạp vào chỉ trong nháy mắt...
Đương nhiên, phần tri thức này cũng có chút lúng túng, quá thiên lệch, nếu nói về phương diện phù triện, có thể khẳng định Tần Dương là một Phù sư nghiêm chỉnh, hơn nữa còn là loại có nghiên cứu rất sâu, lý giải rất sâu đối với phù triện cơ sở.
Nhưng có rất nhiều kiến thức cần phải tích lũy, hắn đúng là còn kém kha khá.
Bởi vì, không thể Sờ thi ra được một quyển bách khoa toàn thư...
"Tần sư huynh, ta cũng biết tìm long điểm huyệt, xem xét phong thủy, rất am hiểu đào lăng quật mộ..." Tiểu mập mạp vẫn còn đứng đó tiếp tục lải nhải kể ra tác dụng của mình...
Tần Dương xoay người quay trở lại, vẻ mặt bùi ngùi nhìn tiểu mập mạp.
"ta rất tán thưởng bộ dạng không biết xấu hổ này của ngươi a. Không cần ta cứu ngươi, tự ngươi cũng có thể chạy thoát chứ?"
"Đừng, đừng nha Tần sư huynh. Lần này ta thật sự không có cách nào. Trong tay ta không có biện pháp nào có thể chạy thoát khỏi nơi này. Loại độc trùng này tên là Thực Cốt trùng, kích thước nhỏ như hạt bụi, số lượng nơi này quá nhiều, hơn nữa chúng nó hung dữ không sợ chết, trêu chọc tới nó tất nhiên sẽ không chết không thôi. Ta thật sự không có cách nào, ngoại trừ phương pháp khống chế đặc thù, cũng chỉ có loại bảo vật tương tự Huyết Lạt Ma mới có thể ép lui chúng nó..."
Tiểu mập mạp nói rất chân thành, có vẻ đã chấp nhận vận mệnh...
Trong lời tiểu mập mạp nói, có lẽ chín mươi chín phần trăm là sự thật, nhưng điểm mấu chốt nhất, chắc chắn là giả.
Vì vậy, gã mới có thể chân thành như thế...
Nhưng mà, lời gã nói, ngay cả một cái dấu chấm câu, Tần Dương cũng không tin.
Đi tới trước phòng giam tiểu mập mạp, Tần Dương nở nụ cười.
"Trương sư đệ, sư huynh chỉ nói đùa với ngươi, ngươi tin hay không?"
"Tin, sư huynh nói gì ta đều tin!"
"Được rồi..." Tần Dương thoáng nghẹn lời, hắn hoàn toàn đã đánh giá thấp giới hạn không biết xấu hổ của tiểu mập mạp: "Cứu ngươi ra không thành vấn đề, chúng ta tiếp tục cùng đi dò xét, dù sao chúng ta thế đơn lực bạc a..."
Thấy hắn dùng Huyết Lạt Ma cứu tiểu mập mạp ra, đám người ở trong các phòng giam xung quanh cũng dõi đôi mắt trông mong nhìn Tần Dương, cất giọng nói khàn khàn tận lực cầu xin Tần Dương cứu bọn họ ra ngoài.
"Cứu ta ra ngoài đi, ta cho ngươi năm nghìn linh thạch!"
"Một kiện pháp khí, cứu ta ra ngoài, nó là của ngươi!"
...
Trước những âm thanh khàn khàn nỗ lực cầu xin, Tần Dương làm lơ không nghe, đi thẳng về phía cổng nhà giam.
Đám người này là loại mặt hàng gì, hắn biết quá rõ ràng, trong một năm này, mặt hàng gì mà hắn chưa từng thấy qua chứ, người Quỷ Vương muốn tìm chính là mình, bọn họ hoàn toàn không nhận ra, vậy mà còn dám tới đây bán tin tức?
Một đám lừa đảo thấp kém, cả gan làm loạn mà thôi, chỉ là lần này bọn họ lại đi lừa gạt Quỷ Vương, đá vào tấm sắt rồi...
Cứu bọn họ ra, khẳng định bọn họ sẽ trở mặt ngay lập tức.
"Chúng ta ra không được, ngươi cũng đừng hòng chạy được!" Có vẻ như nhận thấy Tần Dương quyết tâm không để ý tới, cuối cùng có người gào lên một tiếng, lấy pháp khí ra, tung đòn tấn côg về phía Tần Dương...
Nhưng mà...
Linh quang của Pháp khí vừa mới sáng lên, trong nháy mắt chạm vào hắc vụ, người kia liền bị hắc vụ bao trùm, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong Hắc lao...
Chỉ trong ba bốn hơi thở ngắn ngủi, tiếng kêu thảm thiết ngừng bặt, hắc vụ không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng bay trở về, hóa thành vách tường sương mù, mà tu sĩ kia thì ngay cả mảnh vụn cũng không còn lưu lại.
Đi tới trước cửa Hắc lao, tiểu mập mạp trước một bước xông tới.
"Tần sư huynh, cần gì làm phiền lão nhân gia ngài động thủ, giao cho ta đi."
Tiểu mập mạp đi tới trước cửa, kích hoạt dải ruy băng quấn trên cổ tay, luồn qua khe hở cánh cửa chui ra ngoài, mở cửa ra từ bên ngoài...
Ngay khi cánh cửa mở ra, liền nhìn thấy hai tên ngục tốt đang buồn chán phía ngoài cửa vào bị dải ruy băng của tiểu mập mạp quấn chặt, sau đó tiểu mập mạp đưa tay kéo một cái, dải ruy băng thắt chặt lại, hai tên quỷ tốt thình thịch nổ tung, biến thành một đám quỷ khí rồi tiêu tan...
Nhìn nhìn xung quanh, ngoại trừ hai tên quỷ tốt này ra, không còn có kẻ nào khác, phía trước chỉ có một vùng hắc vụ nồng đậm hơn bao phủ, sô lượng Thực Cốt trùng ở nơi này càng thêm đông đúc, cấp bậc cũng cao hơn một ít.
Có đám Thực Cốt trùng này tại đây, tự nhiên không lo lắng đám tù phạm nơi đây chạy mất, hơn nữa Tần Dương suy đoán, Hắc lao này, tám chín phần mười không để làm gì, thường ngày rất ít cơ hội dùng đến.
Nếu đám quỷ vật này phạm sai lầm, dựa theo quy củ của quỷ vật, hầu hết đều sẽ bị làm thịt ngay tại chỗ...
Tần Dương cầm Huyết Lạt Ma, kích hoạt nó, chậm rãi đi về phía tầng hắc vụ che chắn kia, từng tia rung động yếu ớt hiện lên, Thực Cốt trùng bị đuổi tản ra, nhanh chóng di chuyển tránh sang hai bên, hắc vụ càng ngày càng mỏng, mỏng đến mức đã có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài...
Trên còn đường bên ngoài, không nhìn thấy quỷ ảnh nào cả, nhìn ra phía xa, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hai cự linh quỷ vật đang đi phía xa xa, hai cự linh quỷ khác thì đi tới phía trước quỷ thành, trấn thủ tại nơi đó, bên trong quỷ thành càng thâm trống rỗng...
Nơi xa hơn, trên bầu trời, hỏa vân, hắc vân nhanh chóng biến ảo, ở tại nơi đây cũng có thể cảm nhận được rõ ràng dư âm linh lực dao động...
Sau khi nhìn thấy không có kẻ nào, Tần Dương mới tiếp tục gia tăng lực lượng thúc đẩy Huyết Lạt Ma, rồi chui ra khỏi hắc vụ, tiểu mập mạp theo sát ở phía sau...
Sau khi đi ra ngoài, hắn quay lại nhìn về Quỷ thành ở phía sau, Nhất tuyến thiên là ở nơi này, chỉ cần rời khỏi Quỷ thành liền có thể đến được nơi Tử Tiêu đạo quân tọa hóa.
Hơn nữa, nơi này vốn chính là một chỗ tương đối hẻo lánh nằm sâu trong Quỷ thành, cho nên khoảng cách lại càng gần.
Khi đôi sư huynh đệ hư tình giả ý vừa đi ra ngoài, bên ngoài khoảng một trăm trượng, một cái quỷ trảo lớn chừng một trượng đột nhiên hiện ra, cùng lúc đó là một vệt kiếm quang lóe lên, quỷ trảo tiêu tán...
Trong nháy mắt dao động trận chiến truyền đến, hắn cũng thấy được hai bên giao chiến, một bên là một nữ nhân mặc hắc váy, tay cầm một chiếc hắc tiên mũi nhọn là đầu rắn. Đầu rắn đó lè lưỡi ra, ngẩng cao đầu.
Phía đối diện là một thanh niên chừng khoảng hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sao, mặc bạch y, tay cầm kiếm, vẻ ngoài vô cùng tốt...
Hai người đánh nhau hừng hực, mà nơi này, sắc mặt Tần Dương trong nháy mắt liền xanh mét, mặt không cảm xúc vung tay liên tục dán lên người mình một đống phù triện, Phong hành phù, Thu thiền phù, Kim cương phù...
Sau đó...
Xoay người bỏ chạy không chút do dự.
Tiểu mập mạp giật mình, lập tức theo sát phía sau Tần Dương, vừa chạy vừa nói nhỏ: "Một nữ quỷ, một đệ tử nội môn của Vô Lượng đạo viện, đều không phải thứ gì tốt, chó cắn chó cùng chết luôn đi..."
Bọn hắn mới chạy được khoảng trăm trượng, âm thanh đánh nhau phía sau bỗng nhiên ngừng bặt...
Tiểu mập mạp nhìn lại, thiếu một chút bị hù dọa chảy nước đái...
Nữ quỷ kia không biết vì sao nổi điên, trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi bám theo sau bọn hắn, không thèm để ý tới kiếm quang của thanh niên tu sĩ mặt sau, chấp nhận hứng chịu một đòn cũng muốn đuổi theo bọn hắn...
Tần Dương nhìn thấy cảnh này, sắc mặt càng xanh hơn...
Vừa rồi, chỉ thoáng nhìn hắn liền nhận ra được, đó chính là Đức phi...
Tên tiểu nương này là có cảnh giới Quỷ binh a, lần trước mình dịch dung bị ả ta nhìn thấu, nhưng ả ta hẳn là không biết rõ hình dáng của mình a, lần này, không biết ả ta dùng cách gì, chỉ vừa đối diện với nhau, tiểu nương này đã nhận ra mình rồi!
Bây giờ đã đụng phải, nhìn xem ánh mắt nghiến răng nghiến lợi, giống như có thâm cừu đại hận này, Tần Dương biết nếu để bị bắt được, tuyệt đối sống không bằng chết!
Đương nhiên, nhất định không thể để cho tên tiểu mập mạp không biết xấu hổ này biết được việc đó, không thể để cho gã cho rằng nữ quỷ đang truy đuổi mình...
Vì vậy...
"Ai bảo miệng ngươi tiện chứ!"
"Ta làm sao biết được a..." Tiểu mập mạp khóc không ra nước mắt, cũng sắp điên rồi...
"Đừng có nói nhảm nữa, chạy nhanh đi."